"Lẽ ra tôi không nên tin em, càng không nên yêu em."
Một câu nói có sức sát thương cực mạnh, cứ như là mũi dao đâm mạnh vào trái tim yếu đuối của người con gái đang đứng phía sau.
"Anh không tin em?"
Chất giọng run run, lệ sầu đong đầy hốc mắt. Cô hỏi, nhưng lại sợ nhận được câu trả lời tuyệt tình, rồi lại khiến bản thân đau lòng.
Đàm Dạ quay lại, vẫn là ánh mắt vô cảm hắn nhìn cô mà nói:
"Xa tôi một ngày, em liền hẹn gặp người đàn ông đó, trong khi em thừa biết tôi không thích anh ta. Em chạy từ Bắc Kinh sang tận Giang Nam cũng là đi cùng anh ta. Đêm hôm khuya khoắt, em không về nhà, tôi lo lắng đến đứng ngồi không yên, kết quả lại biết được em ở nhà của hắn ta, ôm ấp bên nhau. Em nói xem tôi phải tin như thế nào đây?"
"Em bị oan thật mà, là do Chu Thái Thi hãm hại em, sự xuất hiện của Đàm Vũ chỉ là tình cờ mà thôi. Anh ấy thấy em sợ mới ôm em để trấn an, nhưng ngay sau đó em đã..."
"Im đi."
Hắn trở nên kích động, mắt trừng trừng nhìn, khiến cô im bặt. Gương mặt ướt đẫm nước mắt chẳng nhận được chút thương cảm nào từ người đối diện, mà trái lại Đàm Dạ hắn còn đang chỉ tay vào mặt cô.
"Tôi không muốn nghe thêm bất cứ một lời giải thích nào nữa cả. Em cút đi, cút trước khi tôi không còn giữ được bình tĩnh. Đi đi, đi tìm Đàm Vũ của em chứ đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-mot-buoc-dau-thuong-ca-doi/2890722/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.