Con Hạnh nhếch môi cười nửa miệng. Nó tự tin cầm chiếc điện thoại đời mới, bấm số gọi cho phụ huynh. Chỉ mấy phút sau một người đàn ông trung niên bệ vệ đi vào nói gì đó với thầy giám thị. Con Hạnh và mấy đứa cùng hội ngang nhiên xách cặp ra về. Nó còn ném cho Mi và Trà một cái bĩu môi khinh bỉ. Chỉ còn lại hai đứa trong phòng và thầy giám thị. Thầy Lực cũng đuổi hai đứa ra ngoài.
– Cầm tờ giấy này về cho phụ huynh ký vào. Sáng mai mời phụ huynh của hai em lên đây làm việc!
Mi sờ lên mấy chỗ bị cào trên má mình, rát và xót nhưng không vấn đề gì. Giống như hồi bé đánh nhau với lũ trẻ con hàng xóm thôi. Nhưng áo đồng phục đã bị xé rách một mảng ở vai. Chiếc áo này là chị Mai lấy tháng lương đầu tiên mua cho mẹ và em giờ bị nó phá nát thế này.
– Tiền đâu mua lại bây giờ, chị Mai mà biết chị ấy xót lắm.
– Tạm thời mặc đồ của tao rồi tính sau. Về ký túc mình cắt vải cũ tự khâu logo cũng được. Thôi nín đi, đi về thay đồ rồi đi làm chứ đừng bỏ làm lại mất lương.
Mi quệt nước mắt đi xuống cầu thang, đã thấy Lâm đứng chờ sẵn. Cậu nhìn má Mi đầy những vết đỏ tím lo lắng.
– Sao hai cậu không gọi tôi, lại để nó đánh thế này?
Mi bực tức đẩy Lâm sang bên cạnh đi phăm phăm về ký túc. Ui da cái chân bị chúng nó đạp đau quá, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hen-voi-xuan-thi/2587440/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.