Quá trưa lũ học trò đã vãn hết, sân trường được trả lại khung cảnh yên bình vốn có. Lùng khắp ngóc ngách của trường cuối cùng Tùng tìm thấy cô bé ngồi bệt ở góc tường rêu, đầu gục xuống dường như đang khóc. Tự nhiên nhìn bộ dạng yếu ớt ấy thấy thương thương, Tùng chìa cái khăn mùi soa ra.
– Sao thế, ai ăn hiếp được nhóc à?
Mi ngẩng đầu lên, thấy chú già có chút ngạc nhiên, quệt ngang nước mắt cầm lấy khăn tay xì mũi cái roẹt.
– Này, khăn cũng phải giặt tay như áo đấy. Xì mũi mấy lần thì phải giặt xả từng đấy lần. Tôi ghét nhất là bẩn đấy!
Câu nói của Tùng chẳng an ủi Mi được chút nào, ngược lại có tính sát thương cực mạnh. Mi thấy mình ở đâu cũng bị ăn hiếp, cũng bị thiệt thòi nước mắt cứ vậy ào ào như thác. Tùng nhận thấy tâm tình của con bé này tệ thật rồi. Bình thường nó phải chu mỏ lên mà cãi nhưng hôm nay lại cứ lặng thinh, cái tiếng nức nở của nó dội vào lòng anh vô cùng khó chịu.
– Nín đi. Người đã không xinh rồi khóc làm gì cho xấu đi. Có mấy triệu thôi, không cần căng thẳng vậy.
Mi trợn mắt, khóc oà lên. Cô bé cảm thấy tủi thân vô hạn. Cô tuy không phải xinh đẹp gì lắm nhưng cũng chưa ai chê xấu thẳng mặt như vậy cả.
– Tôi xấu liên quan gì chú. Mấy triệu đối với nhà giàu như chú không phải là cái đinh gỉ gì nhưng với tôi là cả gia tài. Đó là nỗ lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hen-voi-xuan-thi/2587438/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.