Không khí một đêm kia cuối cùng cũng giống như pháo hoa đêm Giáng Sinh, xán lạn rực rỡ, như muốn phá tan ánh trăng mờ mịt.
Từ Ngộ không đưa ra một câu trả lời chính xác, lúc màn đêm buông xuống, cô vẫn rời khỏi căn nhà nhỏ kia.
Trần Phóng lại dấy lên chút hy vọng.
Ít nhất thì anh nhìn thấy được, cô cũng thích anh, đúng không? Cô do dự có phải là vì đã bị anh thuyết phục?
Ngày hôm sau ở trường, Chu Tư Diễn cố tình đến hỏi Trần Phóng: “Sao rồi? Chiêu mình bày cậu có tác dụng không? Lần nào bố mình cũng dùng trò say rượu này để làm nũng đòi mẹ mình cái này cái kia hết đó.”
Trần Phóng không trả lời, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Xem ra là thành công rồi?”
“Chưa. Cô ấy vẫn chưa đồng ý.”
“Vậy cậu muốn từ bỏ à?”
“Không.”
Hôm qua tuy uống say nhưng Trần Phóng vẫn nhớ rõ những lời hứa hẹn của mình, từng câu từng chữ đều khắc sâu trong lòng –
Học hành chăm chỉ, thi đậu đại học, xứng với thế giới của cô.
Đây là lời hứa của anh, tuy cô chưa bằng lòng, nhưng anh nói được thì sẽ làm được.
So với một Trần Phóng đang tràn đầy sức sống, Từ Ngộ càng giống như một bông hoa đang nhanh chóng úa tàn hơn.
Mấy ngày này sau khi tan học, như một thói quen, cô phải cắt đuôi Trần Phóng – anh luôn đi theo sau đưa cô về nhà. Từ Ngộ luôn đi đến dưới lầu nhà sau đó vòng trở lại đi ra chỗ bờ sông.
Lung Thành tuy nhỏ nhưng việc xây dựng thành phố được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buoc/370177/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.