“Đừng lơ anh mà, chúng ta quay về như trước, có được không?”
Trần Phóng cầu xin Từ Ngộ. Giọng điệu đầy hèn mọn kia khiến cô không thể nào thốt lên lời từ chối.
Nhưng cô còn chưa hình dung được Trần Phóng khi đã say thì lớn mật đến thế nào. Không nhận được câu trả lời của Từ Ngộ, anh liền mượn cảm giác say ôm chặt lấy cô không chịu buông ra.
“Em không được đi.”
Anh bắt đầu lẩm bẩm.
“…”
Từ Ngộ đột nhiên không giận nổi nữa. Một Trần Phóng ngốc nghếch như vậy khiến cô không thể nào lạnh lùng tàn nhẫn từ chối anh như trước đây.
“Anh đừng như vậy, trả vòng cổ cho tôi, tôi phải về nhà rồi.” Cô giật giật cánh tay nhưng không thể nào thoát ra được.
Trần Phóng nói, giọng điệu vô cùng kiên định: “Không được!”
“… Trần Phóng.”
“Anh không buông!”
Cằm anh cọ lung tung trên đầu cô.
“Trần Phóng!” Từ Ngộ có hơi tức giận, cô hơi lớn tiếng, nghe như đang trách mắng.
“…”
Người bị mắng lập tức mất đi vẻ kiêu ngạo, nhưng anh vẫn mím môi lấy sự im lặng để chống đối.
Từ Ngộ hít sâu một hơi, giùng giằng giãy giụa trong vòng tay Trần Phóng, sau đó xoay người lại, mặt đối mặt nhìn anh.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Từ Ngộ bỗng ngẩn người.
Nước mắt bắt đầu dâng lên trong đôi mắt mờ mịt, bướng bỉnh đảo quanh đọng lại nơi khóe mắt.
Từ Ngộ càng hốt hoảng hơn: “Anh…”
Cô mới kêu lên một tiếng, thái độ của Trần Phóng liền trái ngược với vừa rồi, anh lập tức buông cô ra, dùng tay phải che mắt rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buoc/370176/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.