Chương trước
Chương sau
Ninh Tiểu Miêu yên lặng giơ tay lên che lấy mắt, bé giúp baba không được, Miêu Miêu khẳng định rất đau lòng, bé để lại một câu: "Baba, con phải lên thư phòng."

     Chủ động đem không gian nhường lại, bân nhanh chân đi dỗ dành Miêu Miêu, bé sẽ làm như không thấy gì hết á.

     Ninh Vân Dập dịch đến bên cạnh ổ của Mèo Lớn, thấp giọng ho một tiếng: "Miêu Miêu a, đây cũng không phải là cái gì xấu, đến mùa rụng lông là bình thường, dưỡng lại khẳng định liền có thể mượt mà trong bóng a. Lại nói, mày là Mèo Lớn, lông tự nhiên sẽ có phần thô hơn, đúng hay không?"

     Mèo Lớn híp đôi đồng tử thẳng đứng đối mặt với bức tường: Người này rốt cuộc là tới dỗ nó, hay là tới đâm thêm một dao vào tim nó hả?

     Cũng may Mèo Lớn nhà ta đại nhân độ lượng không thật sự tức giận, đến đêm tâm tình liền tốt.

     Dù sao không có chuyện gì mà mũ thực không giả quyết được cả, nếu một bữa không được, thì hai bữa!

     Chưa nói đến Mèo Lớn nhà ta, cũng là một kẻ ăn hàng chính hiệu, thấy đồ ăn ngon là liêm sĩ gì cũng quẳng tất, chân run rẩy mắt sáng trưng, sao còn lết đi đâu nổi nữa chứ.

     Ninh Vân Dập tuyên bố mấy ngày nữa sẽ rời khỏi nơi này cũng không thật sự gấp gáp, bọn họ dọn đến biệt thự này không lâu, đồ vật cũng không có nhiều, trừ đồ trong phòng bếp cùng thư phòng ra, nhưng cái khác đều để lại.

     Đến lúc đó, thu thập hết để vào không gian là được.

     Ngày thứ hai y đi một chuyến đến Thành Phố Ngầm, giữ lời đem theo cà rốt khắc hoa cho Bạch Thiếu Chủ, nhận lấy là đôi mắt mở to đầy luyến tiếc không rời của Bạch Thiếu Chủ khi tiễn y ra về, ôn nhu như nước, dịu dàng ngoan ngoãn đến mức hận không thể bám lên người y.

     Sau đó theo thường lệ cứ hai ngày y đi một chuyến, cũng vào ngày cuối cùng đem bạo động tinh thần của Bạch Thiếu Chủ hạ cuống đến cấp 4.

     Một khi xuống đến cấp độ này, chỉ cần mỗi ngày kiểm tra một chút, sẽ không tiếp tục tăng lên. Huống chi trên đượng đi Chủ Tinh lại có cái máy hack Ninh Vân Dập đi cùng, áp chế bạo động chỉ như trò trẻ con.

     Ninh Vân Dập không để Bạch Thành Chủ đơn độc đưa Bạch Thiếu Chủ rời đi, từ Phế Tinh đến Chủ Tinh ít nhất cũng phải ngồi phi thuyền mấy ngày, nhỡ đâu trên đường đi lại gặp chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó Ninh Vân Dập có muốn hỗ trợ cũng không có cách nào.

     Huống chi, bây giờ cấp độ mặc dù đã hạ, nhưng trong quá trình di chuyển từ trường bất ổn sẽ ảnh hưởng đến tinh thần lực.     Đến lúc đó có thể sẽ lần nữa bộc phát tinh thần bạo động.

     Bạch Thành Chủ nghe xong càng cảm động, nếu không phải chuyện rời đi quá đột ngột đột lại thêm việc cửa Thành Phố Ngầm quá nhiều thứ cần hắn xử lý, hắn cũng muốn đi cùng.

     Ngày mai là ngày cuối cùng, buổi tối liền rời khỏi Phế Tinh nên ngày mai Ninh Vân Dập không đến thành dưới đất.

     Y dự định dùng hai ngày này mở tất cả Thủy Bì Thạch ra lấy phỉ thúy mang đi.

     Bạch Thành Chủ đương nhiên không có ý kiến gì, tự mình dẫn y đến thư phòng trên tầng cao nhất toà thàng, tất cả phỉ thuý đều lưu trữ trên đó.

     Bởi vì chỉ có chừng một trăm khối là có phỉ thúy bên trong, cho nên hắn cho người lấy ra cái rương tinh xảo lớn nhất cất giữ, dù số lượng không nhiều như Thuỷ Bì Thạch nhưng cũng thả đầy hai mươi cái rương.

     "Hiền Đệ, những cái rương này để ta phái người đưa qua cho ngươi?" Bạch Thành Chủ lên tiếng thăm dò.

     Ninh Vân Dập lắc đầu: "Khi ta tới có thuê một chiếc phi thuyền loại nhỏ, đem tất cả đặt ở bên trong là được."

     Bạch Thành Chủ không có đạo lý gì từ chối, gọi lão quản gia tâm phúc đem những rương này vận chuyển ra cổng Thành Phố Ngầm, để vào khoang hành lý phía sau của phi thuyền,

     Chuẩn bị thỏa đáng, Ninh Vân Dập lên phi thuyền ra về, trước khi đi còn vỗ nhẹ vai Bạch Thành Chủ:  "Còn lại ngày mai thôi, Bạch đại ca nói trước với cháu trai một chút để hắn chuẩn bị, đừng có chờ sát lúc đi mới nói."

     Y sợ Bạch Thành Chủ để đến gần lúc đi mới đột nhiên nói cho con thỏ nhỏ nóng nảy kia, chắc chắn sẽ tức giận đến nhe răng cắn người.

     Cũng đúng thôi, không bàn bạc một tiếng đã đem mình đưa đi, cho dù là cha ruột thù cũng không tránh thoát khỏi kiếp nạn ăn móng vuốt của Thỏ ta.

     Bạch Thành Chủ lập tức xuống tinh thần ủ rủ rụt vai: "Hiền Đệ, đại ca biết..." Hắn chỉ là không biết mở miệng như thế nào.

     Ninh Vân Dập nhìn Bạch Thành Chủ sầu bi chau mày, nghĩ đến những rương phỉ thuý kia, làm bộ từ trong ngực lấy ra một cái hộp đưa qua: "Nếu cháu trai thật sự tức điên, ngươi đem cái này mở ra cho hắn. Nhớ kỹ, đừng mở trước mặt người ngoài."

     Bạch Thành Chủ nghi hoặc nhận lấy, là hộp sắt nhỏ hơn bàn tay hắn một chút, nhãn hiệu bên ngoài đã xé, nhìn không ra bên trong là cái gì.

     Nhưng chỉ cần phần tâm này của Hiền Đệ, Bạch Thành Chủ nước mắt rưng rưng: "Hiền Đệ, ta hiểu rồi."(Vị Thành Chủ này thân thì vạm vỡ mà tâm hồn íu đúi quớ!)

     Ninh Vân Dập thương hại liếc nhìn hắn một lần cuối cùng, y có thể tưởng tượng thấy cảnh một đại hán bị một con thỏ nhỏ gắt gỏng phẫn nộ điên cuồng đuổi theo ba cây số.

     Ngẫm lại hình ảnh kia, thật sự là quá thảm hại!

     Chỉ hi vọng thức đóng hộp của Mèo Lớn có thể cứu vãn một chút tình phụ tử nguy hiểm chập trùng của Bạch Thành Chủ.

     Thỏ không ăn thịt, nhưng Bạch Thiếu Chủ không phải thú phổ thông, tự nhiên đều ăn được.

     Chỉ có mỗi cà rốt cũng làm cho Bạch Thiếu Chủ cười đến híp cả mắt, vậy thì hắn có thể không bị đồ hộp này dụ hoặc mới là lạ ấy?

     Ninh Vân Dập bên này điều khiển phi thuyền bay ra khỏi phạm vi của Thành Phố Ngầm, y như thường lệ bay lòng vòng vài lần, trực tiếp thu thập mấy cái rương vào không gian, lại bay đến một chỗ, phóng tinh thần lực ra xác định bốn phía không có ai lúc này mới phóng phi thuyền bay về chỗ cho thuê.

     Một bên khác, Bạch Thành Chủ cất đồ hộp lo sợ bất an đi về nhà gỗ.

...

Bạch Thiếu Chủ đã có thể ổn định hình người, giờ phút này hắn mặc lên một thân âu phục màu trắng, đứng bên trong nhà gỗ, tâm tình không tệ, bên cạnh bày biện ra một cái hộp cơm trống không.

     Dư vị trong veo giòn tan trong khoang miệng khiến hắn vừa lòng thoả ý nhịn không được muốn giơ tay liếm sạch hương vị còn dính trên đầu vuốt.

     Đến khi cảm giác da thịt chạm vào mi mới giật mình cúi đầu nhìn xuống, thấy những ngón tay thon dài trắng hồng mới ý thức tới lúc này là đang trong hình người.

     Thời điểm Bạch Thành Chủ mở ra cửa sổ thò đầu vào nhìn, liền thấy cảnh này, hắn thấp đầu ho nhẹ: "A Thành, đang bận sao?"

     Bạch Thiếu Chủ ngạo nghễ liếc mắt: "Nói đi, giấu diếm ta cái gì rồi?"

     Cha con gần kề nhiều năm như vậy, chỉ mỗi ánh mắt thôi là hắn biết lão cha này nghẹn cái rắm thúi gì.

     Bạch Thành Chủ cười khan một tiếng: "Không có..." thấy ánh mắt lẳng lặng nhìn mình của Bạch Thiếu Chủ,  lời phủ nhận cuối cùng cũng không phát ra được.

     Bạch thành chủ chỉ có thể sờ sờ mũi: "Cái kia, cha có một chuyện muốn nói với con."

     Bạch Thiếu Chủ lơ đễnh: "Cái gì?" Chẳng lẽ là ngày mai không có củ cải khắc hoa?

     Bạch Thành Chủ liếc mắt trộm dò xét, cắn răng một cái hạ quyết tâm: "Ngày mai thúc thúc con không đến, nhưng tối mai hắn sẽ đến đón con cùng đi Chủ Tinh, về sau con sẽ ở đó sinh hoạt. Thúc thúc con về sau sẽ giúp con áp chế tinh thần bạo động. A Thành, con qua bên đó nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời thúc thúc, chờ, chờ cha bên này xử lý xong mọi chuyện, đại khái cần nữa năm đến một năm....cũng sẽ qua Chủ Tinh tìm con."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.