Hai con mèo kinh hồn bạt vía ăn xong bữa cơm, tuy tâm trạng lo lắng nhưng cũng không ảnh hưởng tốc độ ăn uống của bọn họ, phải nói là cực kỳ thoã mãn.
Chờ bữa cơm kết thúc Ninh Vân Dập nói có chuyện muốn tuyên bố, cả hai cấp tốc ngồi thẳng lưng: Quả nhiên, cái gì nên đến vẫn phải đến.
Mèo Lớn cùng Ninh Tiểu Miêu, một người ngồi trên ghế chuyên dụng, một mèo ngồi xổm bên cạnh, lông xù xoã tung căng thẳng không vung vẩy một cái nào.
Cả hai có chút không yên tâm.
Ninh Vân Dập nhìn bộ dáng như lâm đại địch của cả hai liền buồn cười, lại bổ não cái gì đây không biết, chờ hoàn hồn nhớ tới cái gì, định cười bọn họ có phải hay không não bổ cái gì, chờ hoàn hồn, nhớ tới cái gì, ánh mắt sâu xa nhìn vào Mèo Lớn.
Mèo Lớn bị cái nhìn này làm chi tim đánh thịch một cái.
Ninh Tiểu Miêu cũng quay qua nhìn : Hay là, không lẽ... Bé hai tay khẩn trương nắn nắn nhau, baba chẳng lẽ muốn đưa Miêu Miêu đi?
Ninh Vân Dập xoa một cái lên đầu Ninh Tiểu Miêu: "Chuyện baba muốn nói có liên quan đến nhà ba người chúng ta, đầu tiên là Bảo Bảo, không lo lắng cái gì, chờ mấy ngày nữa sẽ cùng baba rời khỏi Phế Tinh là được."
Ninh Tiểu Miêu nghe xong thở phào, khẩn trương nhìn về phía Mèo Lớn: "Baba, còn Miêu Miêu thì sao?"
Baba muốn rời khỏi nơi này, bé tự nhiên cũng muốn theo baba rời đi.
Ninh Vân Dập sờ lên cằm: "Ngay từ đầu ba cảm thấy Mèo Lớn hẳn là cùng chúng ta ở chung một chỗ, chẳng qua nghĩ lại cũng phải tôn trọng ý muốn của Mèo Lớn. Nó sinh ra và lớn lên ở nơi này, lỡ đâu không muốn rời khỏi cố hương quen thuộc, chúng ta cũng không thể ép buộc nó."
Vừa vặn mượn cơ hội lần này, để Mèo Lớn tự mình suy xét cuộc sống sau này của nó, có muốn hay không sống chung cùng bọn họ hay ở lại nơi này tự sinh tự diệt.
Đồng thời cũng cho bé con bài học đầu tiên trong cuộc đời, học được cách buông tay.
Nếu như Mèo Lớn không muốn đi, dù cho bé con rất thích đi chăng nữa, cũng không thể miễn cưỡng giữ lại.
Mèo Lớn đang ngơ ngác, nó không nghĩ đến việc Ninh Vân Dập tuyên bố lại như vậy, y muốn rời Phế Tinh.
Đối với nơi này nó đương nhiên không có gì lưu luyến, ban đầu do không có cách nào khống chế tinh thần bạo động, một khi bộc phát sẽ tạo thành ảnh hưởng đáng sợ nên mới bất đắc dĩ chạy đến nơi này tự sinh tự diệt.
Tinh thần lực của nó quá cao, rất lâu rồi cũng chưa có đo lại, có lẽ đã sớm vượt qua ngưỡng cao nhất. Đồng dạng, tạo thành kết quả tinh thần bạo động cũng sớm nằm trong dự đoán.
Cho nên nó sớm một bước rời khỏi Chủ Tinh đến nơi này ở.
Nhưng nó thật may mắn, ngay lúc tinh thần thức hải sắp sụp đổ lại gặp được hai cha con Ninh Vân Dập, nhất là mấy món ăn Ninh Vân Dập làm ra có thể khắc chế bạo động của nó.
Đừng nói nơi này không phải nơi nó sinh ra, cho dù phải đi chăng nữa, có cơ hội ngăn chặn bạo động như vậy, nó cũng không có khả năng từ bỏ.
Mèo Lớn không chút do dự đi đến bên chân Ninh Vân Dập, hai chân trước nâng lên, gác trên ghế dựa, nghiêm túc phát ra âm thanh từ cổ họng biểu đặt nó cũng muốn đi cùng.
Ninh Vân Dập đoán được Mèo Lớn sẽ cùng đi, nhưng chân chính thấy được nó đồng ý vẫn nhẹ nhàng thả lỏng trong lòng.
Chỉ là trên mặt lại không thể hiện gì, cố ý hỏi: "Miêu Miêu mày là muốn cùng đi với chúng tao, hay là muốn ở lại? mày không nói, tao làm sao biết được?"
Mèo Lớn làm sao không nhìn ra cái người này đang muốn trêu đùa nó chứ, bắt đắc dĩ: Để một con mèo mở miệng nói chuyện, nó nếu mở miệng nói thật, y mới là người bị hù doạ đó.
Ninh Tiểu Miêu ở một bên, ngay từ đầu đúng là cho rằng Mèo Lớn không có đồng ý, khẩn trương nhìn sang, liền thấy Mèo Lớn chủ động đưa cái đầu to ra, cọc cọ bả vai Ninh Vân Dập.
Cái tai nhọn nhọ xù lông vừa vặn cọ dát qua cổ Ninh Vân Dập, làm y rốt cuộc cười ra tiếng.
Nhìn con mèo biệt nữu này hiếm khi tự giác chủ động thân cận, Ninh Vân Dập nghiêng người nắm lấy hai cái lỗ tai nhọn kia: "Tốt, không đùa mày, đợi mấy ngày nữa xử lý xong chuyện nơi đây, chúng ta cùng đi Chủ Tinh."
Bé con đáy mắt phát sáng, từ trên ghế leo xuống, vỗ tay reo hò.
Đại Miêu cũng bị cảm xúc lây nhiễm đến, đầu to có chút ngẩng lên, đôi đồng tử màu xám dựng đứng biểu đặt tâm tình cực kỳ vui vẻ.
Ninh Vân Dập nhìn thần sắc này của nó, ngón tay nhất thời có chút ngữa ngáy a, bàn tay uỵch một cái tấn công lỗ tai Mèo Lớn, đồng thời sáp lại cái đầu to của nó hôn lên một cái vang dội.
Động tác của Ninh Vân Dập động quá nhanh, cũng quá tùy ý, căn bản không có để Mèo Lớn kịp phản ứng.
Lấy lại tinh thần, Mèo Lớn toàn bộ cứng đờ người. Nó vẫn duy trì động tác gác chân lên ghế lúc nãy do dựa tới gần Ninh Vân Dập, cứ như vậy đứng hình, mắt trọn to khó tin nhòn Ninh Vân Dập. Ninh Vân Dập ngay từ đầu cảm thấy không có gì, y hôn Mèo Lớn nhà mình một cái thì làm sao?
Nhưng bộ dáng của Mèo Lớn lại làm ra dáng vẻ của một cô nương nhà lành bị hoa hoa công tử trêu đùa lưu manh như vậy?
Mèo Lớn bị ánh nhìn này làm cho hoảng hốt quên luôn chấn động của cái hôn lúc nãy, chỉ thấy Ninh Vân Dập như đang suy nghĩ cái gì, rồi lại đột nhiên mở tay ra, để lộ đồ cật trong lòng bàn tay trước mặt Mèo Lớn.
Mèo Lớn cúi đầu nhìn, chỉ thấy giữa mấy ngón tay thon dài nhiều thêm một nhúm lông xám trắng giao nhau... lông mèo??? Thì sao???
Ninh Vân Dập muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cảm khái một tiếng: "Miêu Miêu a, mày có phải đến mùa rụng lông hay không? Còn nữa, cái trắng này mọc lông cũng có chút đâm miệng rồi, nuôi nhiều ngày như vậy, ăn cũng không ít a, làm sao vẫn không nuôi ra lông tóc bóng loáng không dính nước vậy?"
Mèo Lớn toàn bộ đều đứng hình tại chỗ, hơn nửa ngày sau yếu ớt nhìn Ninh Vân Dập, từ lúc sinh ra đến giờ nó chưa bao giờ nghe mấy loại câu nói này.
Cái người này... chủ động hôn nó khi chưa được phép thì thôi, y hôn đã đời còn ghét bỏ nó rụng lông?
Ha! Ghét bỏ thì thôi, y còn cảm thấy thân không thoải mái, còn chê lông nó không đủ trơn bóng?
Cuối cùng Mèo Lớn ai oán liếc mắt nhìn Ninh Vân Dập thật sâu, uốn người nhảy lên, đưa lưng về phía Ninh Vân Dập không lưu luyến chút nào quay về ổ mèo của mình, thu cái đuôi to lại, lấy im lặng để kháng nghị + chống đối chính quyền độc miệng độc mồm họ Ninh.
Ninh Vân Dập mặt đầy vô tội, y nói là thật a, rụng lông thật mà, cũng thật sự là đâm đau miệng a.
Dù sao y cũng hôn qua rất nhiều lần mèo nhỏ lúc bé con biến thân rồi, lông xù kia cảm xúc mềm mại, lông của Mèo Lớn thật sự là không cách nào so được a.
Nhưng Mèo Lớn cùng mèo con không giống nhau, nó... Có phải là con mèo này bị tổn thương lòng tự trọng rồi không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]