Trong đại điện Huyền Thiên, mọi người nhất tề nhìn Tần Liệt, muốn hắn đưa ra cái gì đó để chứng minh.
Tống Đình Ngọc muốn giải thích, nhưng lại bị cha của nàng dùng ánh mắt ngăn lại, sắc mặt có chút ưu phiền.
Dưới cái nhìn soi mói của ba đại gia chủ Huyền Thiên Minh, Tần Liệt vẫn bình thản như cũ, nhếch miệng cười nói:
- Ta giết thêm vài tộc nhân Giác Ma tộc thì có chứng minh được sự trong sạch của mình không?
- Khi còn ở U Minh giới, ngươi đã giết không ít tộc nhân Giác Ma tộc. Điểm này ta có thể chứng minh.
Tống Đình Ngọc nói lớn.
- Đây có thể là Tà tộc hy sinh bản thân để ngươi có thể lẫn vào trong Huyền Thiên Minh. Bởi vậy, có giết thêm vài tộc nhân Giác Ma tộc cũng không thể chứng minh được cái gì.
Niếp Viễn cười lạnh.
Tần Liệt mở tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Vậy các người nói, ta phải làm như thế nào mới có thể chứng minh được?
- Biện pháp đơn giản nhất, chính là cho chúng ta xem trí nhớ của ngươi. Ba người chúng ta ra tay sẽ không tạo thành thương thế quá lớn đối với ngươi.
Niếp Vân nhìn Tần Liệt, ánh mắt âm lãnh.
- Niếp thúc!
Tống Đình Ngọc biến sắc, ánh mắt không vui nói:
- Cướp lấy trí nhớ luôn gây ra tác dụng phụ. Việc này quyết không thể được.
- Tống tiền bối, việc này sao có thể làm theo lời tiền bối?
Tần Liệt nhìn thẳng về phía Tống Vũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2349198/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.