Bên trong đại điện Huyền Thiên, Tống Vũ vừa nhìn thấy Tống Đình Ngọc liền kêu lên:
- Con đã trở về!
- Đình Ngọc, muội không bị thương ở U Minh giới chứ?
Niếp Viễn bước tới bên cạnh phụ thân y, vẻ mặt thân thiết. Sự kiêu ngạo trong ánh mắt đã tiêu tan, thanh âm cũng nhu hòa hơn.
- Đình Ngọc tỷ, tỷ không có việc gì là tốt rồi.
Giọng Tạ Tĩnh Tuyền vẫn lạnh lùng như trước, giống như ai cũng thiếu nợ nàng vậy.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Tạ Diệu Dương và Niếp Vân cũng khẽ gật đầu.
Tuy tam đại gia tộc Huyền Thiên Minh Tống gia, Tạ gia, Niếp gia vẫn âm thầm cạnh tranh, nhưng quan hệ lẫn nhau vẫn xem như hòa thuận. Rất ít xảy ra tranh chấp công khai.
- Cha, Tạ thúc, Niếp thúc, cảm ơn mọi người đã quan tâm. Con không sao.
Tống Đình Ngọc cười tỏa nắng, chẳng khác nào một cánh bướm bay vào trong đại điện, với khom mình hành lễ gia chủ của ba đại gia tộc, sau đó cười nói:
- Con cùng với Tần Liệt ở U Minh giới hủy đi không ít thành trấn, giết chết rất nhiều võ giả của Giác Ma tộc. Hơn nữa, chúng con còn làm náo loạn sơn mạch Ma Thần, đánh thức phân thân của hai pho tượng Tà Thần.
Trong đại điện, tất cả mọi người vì tò mò nàng đến được U Minh giới, cho nên mới tụ tập lại. Vừa nghe nàng nói đến chính sự, vẻ mặt liền nghiêm túc, thật sự lắng nghe.
Tần Liệt đứng ở sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2349196/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.