tới vãn thiện (bữa tối),Bùi Triển Vân cuối cùng cũng nhìn thấy vị cô nương bế nguyệt tu hoa Nguyệt Như kia, đối phương khéo léo hướng hắn cúi người chào hỏi, sau đó tùy theo an bài từ trước mà ngồi xuống bên cạnh Tuyên Thiếu Minh cùng Tuyên phu nhân. 
Bùi Triển Vân ngồi ở một bên khác của Tuyên Thiếu Minh, nhìn thấy vị đại thiếu gia kia vì nổi giận mà đôi lông mày nhăn lại, không khỏi mỉm cười, âm thầm xoa nhẹ bàn tay đang đặt dưới đầu gối của y, ý bảo y an phận thủ thường, đợi một chút, đừng sốt ruột. 
Tuyên Thiếu Minh hướng Bùi Triển Vân phiêu tới một cái ánh mắt mất hứng, nhưng cũng không có nổi giận, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ dùng bữa. 
lúc này, Tuyên phu nhân nghiễm nhiên đã xem Nguyệt Như như con dâu của mình, cho dù là trước mặt ngoạn nhân cũng không quên nhắc nhở Nguyệt Như gắp thức ăn cho Tuyên Thiếu Minh. 
đồ ăn đã muốn gắp đầy trong bát, khuôn mặt của Tuyên Thiếu Minh cũng chảy dài ra, cái chân dưới bàn càng không ngừng đá đá Bùi Triển Vân, muốn hắn giúp y giải vây, nhưng Bùi Triển Vân lại cố ý làm bộ như không có việc gì,  tự cố tự địa ăn cơm. 
Tuyên gia khoản đãi tân khách tất nhiên là không thể thiếu rượu quý do tửu trang nhà mình ủ, Bùi Triển Vân uống xong một ly, khen ngợi một câu “hảo tửu” xong, Tuyên lão gia lại có phần tiếc nuối nói: “Bùi thiếu hiệp có điều không biết, loại rượu hiện tại ngươi uống chỷ xếp đệ nhị danh trong tửu trang của ta, danh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-huyen-ngam/1291086/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.