Thân thể mềm yếu của Tần Lạc Y làm trong lòng mọi người đau xót, gió mát chầm chậm thổi, ánh nắng chiếu trên khuôn mặt nồng đậm lo lắng của nàng.
Hoa đào tung bay đầy trời, trong đó mơ hồ phảng phất luồng khí bất an, ẩn nhẫn.
Ngay khi Tần Lạc Y vừa mới bước vào tẩm cư của Da Luật Ngạn Thác, chỉ nghe thấy âm thanh khóc nức nở truyền đến từ trong phòng ——
"Vương thượng —— "
Trái tim của Tần Lạc Y khẽ nhảy lên: "Sơ Tuyết, mau đỡ ta đi vào!"
Những âm thanh ảm đạm này khiến trong lòng Tần Lạc Y sinh ra dự cảm bất thường, chẳng lẽ ——
Hiển nhiên Sơ Tuyết cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, lúc nàng vịn Tần Lạc Y bước vào tẩm cư, chỉ thấy bách quan đồng loạt quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đều cực kỳ bi thương, còn nét mặt các ngự y thì đau thương bi ai bất đắc dĩ lắc đầu.
"Thác..." Tần Lạc Y nhìn thấy Da Luật Ngạn Thác nằm ở trên giường không một tiếng động, thân thể thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn Sơ Tuyết nhanh nhẹn đỡ lấy thân thể của nàng.
Ánh mắt của mọi người trong tẩm cư đều nhìn về phía nàng, lúc bọn hắn thấy người tới là Tần Lạc Y, trong mắt ngoài vẻ kinh hãi còn toát ra sự thương cảm cho cảnh ngộ của nàng.
"Ai có thể nói cho ta biết đến cùng xảy ra chuyện gì rồi? Thác... hắn làm sao vậy?" Tần Lạc Y tưởng chừng như đã dùng tận toàn bộ sức lực nói ra những lời này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222003/quyen-14-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.