Vừa nói, bà ta vừa kéo tay ta:
“Con vẫn nên gả cho Nhị lang thì hơn, được không? Con không biết đâu, nó gầy đi nhiều lắm, ta là mẹ nhìn mà đau lòng.
Con đừng thấy Đại lang làm quan lớn, nhưng hắn là người lạnh nhạt, từ nhỏ đã cứng nhắc, ngay cả mẹ ruột cũng không kính nể, hắn sẽ không đối xử tốt với con đâu…”
Ta lạnh lùng rút tay lại:
“Trước đây nghe người ta nói Hầu phu nhân không có con mắt nhìn người, ta còn không tin. Giờ xem ra, không chỉ là không có mắt, mà còn phân biệt thị phi lẫn lộn trắng đen.
Một lang quân chính trực, đoan nghiêm, được người người ca ngợi như Tạ Tuyết Triều, vào mắt phu nhân thì điều gì cũng không tốt — có bao giờ phu nhân thử soi lại chính mình chưa?”
“Ngươi…”
Bị một vãn bối mắng mỏ, mặt hầu phu nhân đỏ bừng, nhưng đang có việc nhờ vả, bà ta đành nén giận:
“Nếu con thật sự không muốn gả cho Nhị lang, vậy cầu xin Đại lang giúp nó một lần được không?
Đừng đưa nó ra Tây Bắc mà rèn luyện gì nữa, nơi đó lạnh lẽo khổ cực, nó không chịu nổi đâu…”
“Mẹ hiền sinh con hư — thì ra đây là lý do huynh đệ cùng mẹ sinh ra mà phẩm hạnh lại khác biệt một trời một vực.
Nghe những lời này xong, ta càng không thể cầu thay cho Tạ Lăng Triều.
Rời xa phu nhân, đến quân doanh mà rèn luyện, có khi hắn còn có đường cứu. Dù sao giữa ta và hắn cũng từng có chút tình nghĩa thuở nhỏ, ta không thể hại hắn thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-van-chau/4799703/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.