Hầu phu nhân cũng vì lén để hắn rời phủ, dẫn đến họa chồng họa, thời gian ăn chay cầu phúc từ một năm tăng lên thành ba năm.
Bất quá, nhìn dáng vẻ bà ấy như tro tàn tâm lạnh, e là cả đời này sẽ vì Tạ Lăng Triều mà ăn chay tụng kinh mãi mãi.
Ngày Tạ Lăng Triều rời đi, ta không tiễn hắn.
Tạ Tuyết Triều đã đi thay.
Khi trở về, chàng mang vẻ trầm mặc buồn bã.
Ta hỏi, chàng chỉ lặng lẽ ôm ta không nói.
“Sao vậy, phu quân?”
Ta tựa vào gò má chàng, khẽ dỗ dành:
“Chẳng phải chàng từng nói, từ nay về sau, giữa ta và chàng sẽ không có điều gì giấu nhau sao? Chẳng lẽ Tạ đại lang quân cũng muốn thất hứa rồi ư?”
Chàng do dự một hồi.
“Lăng Triều nhờ ta… nhắn với nàng: Xin lỗi.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“…Còn nói…”
Chàng cụp mắt, hàng mi dài khẽ run như cánh bướm:
“Hắn bảo, cho dù là yêu hay là hận, trong lòng nàng… vẫn luôn có một vị trí dành cho Tạ Lăng Triều.”
Ta lặng im.
Tạ Tuyết Triều cũng không nói gì thêm, chỉ ôm ta chặt hơn.
Hương mai thanh khiết vương quanh trong lòng ngực, khiến trái tim ta như hóa mềm thành nước.
“Phu quân…”
Ta dịu giọng,
“Nếu bây giờ ta nói ta đã hoàn toàn xem Tạ Lăng Triều là người xa lạ thì là gạt người.
Nhưng ta đã sớm chẳng còn yêu hắn, thậm chí không còn hận nổi.
Những cảm xúc mãnh liệt đó… đã sớm phai nhạt rồi.”
“Ta sẽ quên hắn — và ta hứa, sẽ không lâu đâu.”
Ta hôn nhẹ lên má chàng:
“Phu quân, lấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-van-chau/4799704/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.