11
Ta còn chưa kịp nghĩ kỹ.
Thì cha mẹ đã trở về Trung Đô.
Ta như chim non về tổ, lao vào lòng mẫu thân òa khóc kể hết ấm ức, nhưng phát hiện ra… sắc mặt cha mẹ tuy có giận, nhưng lại không bùng nổ như ta tưởng.
“Cha, mẹ, con đã chịu uất ức lớn như vậy, sao hai người…”
Mắt ta đỏ hoe.
Mẫu thân vội vàng ôm lấy ta, cùng phụ thân liếc nhau, do dự một lát rồi mới nói:
Thì ra trước khi nhập thành, Tạ Tuyết Triều đã đến tìm họ.
Hắn hành lễ trọng thể, thay mặt họ Tạ nhận lỗi, lại thẳng thắn bày tỏ tâm ý.
Hắn nói — nếu ta nguyện gả cho hắn, hắn sẽ cùng ta dọn ra ngoài sống riêng, không chịu sự quản thúc của hầu phủ.
Toàn bộ sản nghiệp của hắn sẽ chuyển giao sang danh nghĩa của ta, lập văn tự thề nguyện: không nạp thiếp, không giữ thông phòng, dẫu không có con cũng chỉ nhận người trong ngoại tộc ta làm người thừa kế.
Đồng thời, hắn sẽ đưa Tạ Lăng Triều ra Tây Bắc rèn luyện, trong vòng năm năm không được quay về Trung Đô.
Bọn gia nhân sai phạm đều sẽ bị phạt trượng, hoặc bán đi.
Hầu phu nhân phải ăn chay một năm, để chuộc lỗi.
Về phần kẻ chủ mưu là Tiết Diệu, hắn sẽ đích thân thương lượng với nhà họ Tiết, ép bọn họ đưa nàng cùng tỳ nữ vào Thanh Cư Quán, thắp hương gõ mõ, cả đời không được rời khỏi cửa quan.
Nếu ta không nguyện gả, hắn cũng sẽ lấy từ tài sản họ Tạ ra một khoản tương đương để bồi thường, những lời hứa khác vẫn giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-van-chau/4799702/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.