Thế nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần có người đem sức mạnh của ta ra trào phúng, ta lại không nói nổi nửa lời.
Như thể bị kéo ngược về những ngày tháng đơn độc, không ai bênh vực.
Diều cầu phúc bị ta vô tình kéo đứt dây, họ liền cười chê ta là người vô phúc.
Khi đ.á.n.h cầu chẳng may đ.á.n.h quá lực, họ lại bảo ta còn hung hãn hơn man di phương Nam.
Rõ ràng là ta vì cứu người mới lỡ tay siết c.h.ế.t con ngựa nhỏ, vậy mà họ lại gọi ta là kẻ sát sinh, tay nhuốm m.á.u tươi…
Chắc là sắc mặt ta lúc ấy quá khó coi.
Tiếng cười nhạo xung quanh dần dần yếu đi. Tạ Lăng Triều bước tới một bước:
“Vân…”
“Tạ Lăng Triều!”
Một tiếng quát lạnh thấu xương vang lên từ phía sau lưng ta.
Một thân ảnh mang theo hương mai lướt qua, chắn ta phía sau, trong bóng lưng hắn, ta cuối cùng cũng có được chút không gian để hít thở.
“Công kích người khác bằng khuyết điểm, đó là sự tu dưỡng mà ngươi học được ư? Phụ thân và ta từ bao giờ dạy ngươi hành xử hèn hạ như thế? Sách Thánh Hiền đọc đến nay, ngươi lại càng đọc ra tà tâm xấu nết, bộ mặt xấu xí!”
Bốn bề lập tức tĩnh lặng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lời này quá nặng, nhưng từ miệng Tạ Tuyết Triều thốt ra, chẳng ai thấy không thỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-van-chau/4799701/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.