08
Hôm sau, Tạ Lăng Triều vẫn đến.
Ta không gặp.
Hôm qua đến cửa là vì ta không cam lòng.
Muốn tận miệng nói rõ với hắn một lời.
Nhưng bây giờ, ta chẳng còn gì muốn nói nữa.
Chuyện từ hôn… chờ cha mẹ về Trung Đô rồi để họ làm chủ.
Ta mệt mỏi lật trang sách trong tay.
Ngoài sân chợt vang lên một tiếng động “bịch”.
Ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt Tạ Lăng Triều.
Chắc hẳn là người hầu trong nhà cố tình làm ngơ để hắn vào — trước đây mỗi lần chúng ta giận dỗi, cả nhà đều giúp hắn dỗ ta.
Nhưng nay đã khác xưa rồi, cũng nên nhắc nhở lại một chút.
Ta ngồi dậy, vừa định gọi người, Tạ Lăng Triều đã chạy tới trước, như hiến vật quý mà lấy ra từ n.g.ự.c áo một gói giấy dầu, mở ra — bên trong là những chiếc bánh đường giòn vàng ruộm, còn bốc khói:
“Tiệm ở Tây thành đó, không phải nàng luôn muốn ăn sao? Bánh nướng lò đầu, cháy giòn đúng kiểu nàng thích. Nếm thử xem?”
Ta cúi đầu nhìn bánh, không hề động đậy.
Tạ Lăng Triều cũng chẳng giận, đặt bánh xuống, lại lấy ra một túi hạt dẻ rang nóng hổi:
“Ông lão ở Đông thành làm đấy, hôm nay vốn không mở hàng. Ta năn nỉ mãi, lại trả gấp năm lần giá, ông ấy mới chịu nhóm lò. Vân Châu, ta bóc cho nàng nhé?”
Ta vẫn im lặng.
Hắn khựng lại một chút, lại nói:
“Ta biết rồi, nàng muốn ăn chè hạnh nhân đúng không? Ta cũng mua rồi, nhưng mang theo khó leo tường, ta để ở phòng ngoài cả rồi…”
“Tạ Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-van-chau/4799700/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.