“Ngươi dẫn theo bao nhiêu gia nhân tới viện ta, thậm chí vào cả nội thất tìm người, có từng nghĩ đến thanh danh của cô nương nhà người ta chưa?”
Không rõ có phải ảo giác hay không…
Nhưng khi nói đến hai chữ “thanh danh”, giọng Tạ Tuyết Triều dường như lại lạnh thêm mấy phần.
“Đệ… là do quá lo lắng…” Tạ Lăng Triều nghẹn họng, “Đại ca, là đệ sai rồi. Nhưng đệ tìm mãi không thấy nàng. Nghe người hầu nói nàng đã đợi rất lâu, nhất định đang giận ta…”
“Lo lắng cũng không thể hành sự lỗ mãng.”
Tạ Tuyết Triều nhìn hắn hồi lâu, đến khi Tạ Lăng Triều cúi đầu nhận lỗi, mới hơi dịu giọng:
“Đi tìm chỗ khác đi. Ta cũng sẽ sai người tìm Liêu cô nương, nhưng không được làm to chuyện, càng không được sai nam bộc đi tìm.”
“Dạ… đại ca.”
Ngoài cửa, ánh sáng dần tan.
Tạ Tuyết Triều đứng lặng trong giây lát, rồi quay vào phòng:
“Liêu cô nương, đêm nay vội vã, không phải lúc thích hợp để nói chuyện. Ta đưa cô nương đến chỗ tổ mẫu trước.”
Ta khẽ gật đầu.
Dưới ánh sao sáng nguyệt thanh, ta lặng lẽ bước theo sau hắn, nhìn bóng lưng cao thẳng kia, trong lòng bỗng nhớ đến mấy lời đàm đạo vô tình nghe được từ các trưởng bối.
Tạ thị từ đời trước, thực chất đã có dấu hiệu suy tàn.
Tạ hầu bất tài, may mà sinh được Tạ Tuyết Triều – tài mạo song toàn, từ thuở niên thiếu đã được bệ hạ trọng dụng, một thân một mình vực dậy cả đại tộc.
Chỉ tiếc rằng Tạ Tuyết Triều lại quá nghiêm khắc, tuổi còn nhỏ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-van-chau/4799699/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.