Đơn phương tàn phá vẫn còn tiếp tục. Hữu Xu từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái thảm lông trải trên mặt đất, chính mình thì ngồi xếp bằng xuống, dùng một cây ngân châm nhiều lần đâm vào hình nhân giấy. Xương cốt cả người An Thành Tuấn đã bị đạp gãy ngay cả đứng cũng không vững, đang tứ chi vặn vẹo mà quỳ rạp trên mặt đất, vốn tưởng rằng thống khổ đã qua, lại phát hiện trong não giống như nhồi đầy đinh, tư vị quả thực khó nói thành lời.
Hình nhân giấy đã bị đạp ra rất nhiều dấu chân bị thiếu niên nắm lấy, đâm đầu chọc cổ, đâm cổ chọc ngực, một đường xuống phía dưới. Cũng mãi đến lúc này An Thành Tuấn mới suy nghĩ cẩn thận, đau đớn quỷ dị này đúng là do phế vật An Hữu Xu ban tặng.
“Đây đến tột cùng là thủ đoạn gì? Sao mày lại học được? Mau dừng tay, nếu không sớm muộn gì tao cũng giết mày!” Gã không nghĩ tới phương diện dị năng, bởi vì người An gia đều biết, An Hữu Xu sinh ra chính là phế vật, nếu không phải mẹ cậu ta y thuật cao siêu, luôn giúp cậu ta điều trị thân thể, không chừng đã sớm chết non.
Hữu Xu không đáp hỏi lại, “Sinh thần bát tự của ngươi là bao nhiêu?” Vừa nói vừa tiếp tục châm kim, một khắc cũng không nhàn rỗi.
Cho dù An Thành Tuấn là đặc chủng nhân thể chất cấp SS, lúc này cũng có chút không đỡ nổi, cắn răng nói, “Sinh thần bát tự là cái gì? An Hữu Xu, tao cảnh cáo mày nhanh thả tao ra, nếu không chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dong-nhan-huu-xu/1344490/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.