Hữu Xu phát hiện bạn cùng phòng mới tơi thật không dễ ở chung, anh trai luôn lạnh mặt, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm; em trai lại cười cực kỳ xán lạn, hơn nữa vô cùng dính người. Mỗi lần nhìn thấy Lâm Đức Hải, cậu liền không tự chủ được nhớ tới cuộc sống từng ở mạt thế, bởi vì dị năng yếu, dáng người gầy nhỏ, cậu bị mấy người cao to đó ức hiếp không ít, ánh mắt bọn họ nhìn cậu giống như đúc Lâm Đức Hải. Lâm Đức Hiên tuy rằng sẽ không xem nhẹ cậu, nhưng lại quá mức nhiệt tình, thường thường khiến cậu chân tay luống cuống. Hôm nay, cậu miễn cưỡng uống xong một ống dịch dinh dưỡng, chuẩn bị học tập ngôn ngữ thông dụng của tinh hệ Magellan, lại nghe Lâm Đức Hiên ở bên ngoài gõ cửa, “Hữu Xu, hàng cậu mua gửi tới đây, nhân viên chuyển phát nhanh mời cậu ra ký nhận.” Hàng gì? Hữu Xu đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy người máy chuyển phát nhanh đưa một cái hộp nhỏ màu đen nhung thiên nga qua, yêu cầu cậu ấn một dấu tay trên màn ảnh trước ngực nó. Hữu Xu thúc giục con rối ký nhận hàng hóa, sau đó mở ra xem xét. Trong hộp lẳng lặng nằm một cái nhẫn, mặt nhẫn điêu khắc một hùng ưng bay lượn. Chẳng lẽ là nhẫn không gian? Cậu hãy còn suy nghĩ, Lâm Đức Hiên đã gợi mở, “Là cơ giáp sơ cấp! Hữu Xu cậu muốn học lái cơ giáp sao? Tôi dạy cho cậu!” Đúng rồi, trong trí não có ghi chép, trước khi An Hữu Xu chết quả thật đã mua một cơ giáp, tiêu năm trăm vạn. Cơm cũng không được ăn, thế mà còn đem tất cả tích cóp hao phí trên cơ giáp! Trong lòng Hữu Xu vô cùng oán niệm, nhớ tới mô hình cơ giáp lớn lớn nhỏ nhỏ bày đầy giá sách trong phòng, suy đoán nguyên chủ hẳn là người say mê cơ giáp, nằm mộng cũng muốn lái nó ác chiến vũ trụ. Vì thế, hắn còn lén lút viết một quyển tiểu thuyết, đem mình nhập vào nam nhân vật chính, sau khi được một cơ giáp siêu năng truyền thừa một ngàn năm liền từ phế vật xoay mình thành chiến thần, đối với các đạo nhân mã bốp bốp đánh mặt. Nhưng loại tiểu thuyết này ở trên mạng nhiều đếm không xuể, lại bởi vì hắn hành văn không được, chỉ đăng hai mươi mấy chương liền bỏ hố. Hữu Xu nhìn chằm chằm nhẫn không gian đặt cơ giáp, hận không thể bắt nó biến thành một miếng thịt, oằm một hơi nuốt sạch. Năm trăm vạn, có thể mua bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên? Không được, mình phải tính toán xem. Lâm Đức Hiên cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn vốn tưởng rằng bằng thủ đoạn giao tiếp và gia thế bối cảnh của mình, thân thiết với loại người quái gở như An Hữu Xu hẳn là vô cùng dễ dàng. Nhưng trời biết trong đầu An Hữu Xu đến tột cùng suy nghĩ cái gì, bạn nói với cậu ta một câu, cậu ta hoặc là ừm một tiếng; hoặc là hoàn toàn không đáp lại; hoặc là giống như bây giờ, giơ đầu ngón tay ngẩn người. Xung quanh thân thể cậu ta giống như có một từ trường nhìn không thấy, đem tất cả mọi người ngăn cách bên ngoài. Thân không được, độ khó nhiệm vụ liền tăng lớn, Lâm Đức Hiên chỉ có thể vắt hết óc tự hỏi đề tài chung, lại từ trong tai nghe vô tuyến nghe thấy mệnh lệnh của tướng quân, “Đem video cậu gửi lên mạng gần đây nhất cho cậu ấy xem, sau đó hỏi một câu về cảm nhận của cậu ấy đối với tôi.” Sớm biết tướng quân bố trí máy theo dõi xung quanh thiếu niên, Lâm Đức Hiên cũng không kinh ngạc, lập tức mở trang mạng của quân đoàn Đệ Nhất, chọn ra vài đoạn video. Tướng quân ở tinh tế uy danh hiển hách, lại chưa bao giờ thành lập mạng cá nhân, ngoại trừ số ít mấy vị cấp cao đế quốc, không ai có thể có được tin tức tư nhân của hắn. Nếu không phải vì đề cao sức trưng binh của quân đoàn Đệ Nhất, Lâm Đức Hiên cũng sẽ không được phép đem video chiến đấu của hắn phát lên trên mạng cho người ta cúng bái. Làm một quân đoàn có sức chiến đấu cực mạnh của toàn tinh hệ Phi Mã, mạng công cộng của quân đoàn Đệ Nhất có đến mấy trăm triệu fan, mỗi khi có video của tướng quân truyền ra, người xếp hàng quỳ liếm có thể vờn quanh một vòng tinh hệ. Tướng quân làm việc càng khiêm tốn, fan lại càng cuồng nhiệt, vừa mới ấn mở video, bình luận phía dưới có thể tạc nổ đầu não hệ thống. “A a a, gần đây tướng quân liên tiếp phát video, thật uy vũ khí phách!” “Có phải tướng quân sắp hiện thân không? Cảm thấy tần suất hắn hoạt động trên mạng cao hơn rất nhiều!” “Nhanh hiện thân! Tui muốn biết nam thần đến tột cùng có bộ dạng gì, có phải đẹp trai nứt trời hay không!” “Đẹp trai nứt trời là nhất định! Tui đã chuẩn bị tốt đầu gối rồi!” Mấy bình luận như thế nhiều không kể xiết, Lâm Đức Hiên nhìn mà khóe miệng co rút. Nhưng bất luận người khác điên cuồng cỡ nào, cũng không có một câu hữu dụng trước mắt thằng nhóc này. Chỉ cần cậu ta nguyện ý mang theo cơ giáp siêu năng gia nhập quân đoàn Đệ Nhất, dù cậu ta là phế vật thể chất cấp F, tướng quân cũng sẽ cho cậu ta một chức thiếu tướng. Hiện tại, trọng trách mượn sức cậu ta ngay tại trên vai mình, tương lai quân đoàn Đệ Nhất ngay trên vai mình, Lâm Đức Hiên, cố lên! Lâm Đứa Hiên-nghĩ quá nhiều chậm rãi dịch đến bên cạnh thiếu niên còn đang bấm đốt ngón tay, hỏi, “Cậu gia nhập hội hậu viên của Cơ tướng quân à?” Hữu Xu theo bản năng hỏi lại, “Làm sao cậu biết?” Sau đó dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương. “Tôi là hội trưởng hội hậu viên, ở hậu trường quản lý có thể nhìn thấy tư liệu của cậu. Gần đây hình như cậu ít lên mạng nhỉ, trang mạng của quân đoàn Đệ Nhất lại gửi đến vài đoạn video, cậu muốn xem không?” Lâm Đức Hiên nói nói đã mở hình ảnh 4D ra, chiếu trên vách tường đối diện. Mức thảm thiết và rộng lớn của chiến tranh tinh tế vượt xa cực hạn tưởng tượng ở thời đại Hữu Xu, trước cảnh tượng chân thật, tất cả phim khoa học viễn tưởng đều so ra mất sắc. Làm một thiếu niên nhiệt huyết còn mang bệnh dậy thì, Hữu Xu lập tức bị hấp dẫn, đôi mắt đen bóng gắt gao nhìn chằm chằm một cơ giáp thuần đen đứng ở trung tâm vũ trụ, bị rậm rạp tinh hạm vây công. “Giới thiệu tôi với cậu ấy một chút, còn có cơ giáp của tôi nữa.” Hai người bên kia đang xem video, Cơ Trường Dạ lại đang thưởng thức mỗi một biểu tình rất nhỏ của thiếu niên. Hắn từ trong mắt cậu nhìn thấy cảm thán, sùng bái, hướng tới, chưa từng có một khắc nào giống như bây giờ, cảm thấy kiêu ngạo mà lại thỏa mãn. Lâm Đức Hiên đợi một sóng tiến công biến mất mới bắt đầu giải thích, “Đó chính là Cơ tướng quân và cơ giáp siêu năng “Đế Thần” của hắn. Có phải rất lợi hại hay không?” Hữu Xu rất muốn hỏi tên đầy đủ và diện mạo Cơ tướng quân, nhưng cũng biết việc này ở quân đoàn Đệ Nhất, thậm chí với toàn bộ đế quốc, đều thuộc về cơ mật cấp cao. Dù sao Cơ tướng quân cũng là đặc chủng nhân cấp SSS duy nhất đế quốc, nếu hắn ngã xuống, liền đại biểu cho địa vị của đế quốc ở tinh tế đời đời giảm xuống, trừ khi trước đó tìm được người có thể thay thế hắn. Làm một bạn cùng phòng bình thường, nếu cậu tùy tiện hỏi thăm loại chuyện này, tuyệt đối sẽ bị anh em Lâm gia hoài nghi tiến tới nhìn chằm chằm, chẳng phải là tự tìm phiền toái sao? Nghĩ đến đây, Hữu Xu chỉ có thể áp chế đầy bụng nghi vấn, mặt không đổi sắc gật đầu. Đúng vào lúc này, lại một vòng tiến công bắt đầu, cơ giáp thuần đen giơ cánh tay phải lên, triệu ra một lỗ đen thật lớn giữa vũ trụ mênh mông, trong lỗ đen có điện quang màu tím thô to bốc lên, nhất nhất chém chiến hạm địch xung quanh thành bột phấn. Loại lực lượng này đã vượt quá cực hạn phàm nhân, đạt tới phạm trù thần lực, khó trách cơ giáp này gọi là “Đế Thần”. Hữu Xu nhìn mà trợn mắt há mồm, hơn nửa ngày không hoàn hồn được. Lâm Đức Hiên hợp thời nói, “Đây là lực lượng của Đế Thần, nó truyền thừa hơn bốn trăm năm, người sở hữu các đời đều là người ưu tú nhất Cơ gia, nhưng tướng quân lại là người nổi bật nhất trong số bọn họ. Tướng quân triệt để hoàn thành tiến hóa là vào năm mười tuổi, mà trước đó, đặc chủng nhân có thiên phú nhất cũng là hơn tám mươi mới hoàn thành tiến hóa, so với tướng quân chậm hơn cả bảy mươi năm, cậu có thể tưởng tượng chênh lệch giữa hai người…” Bạn ký túc xá khen Cơ tướng quân trong truyền thuyết đến ba hoa chích choè, tâm tư Hữu Xu lại bị cơ giáp siêu năng hấp dẫn. Cơ giáp có niên đại càng lâu, thực lực lại càng cường đại, đây là bởi vì chúng nó có đủ lực truyền thừa. Cho đến bây giờ khoa học gia còn chưa cởi bỏ được bí mật của lực truyền thừa, nếu không thì có thể chế tạo ra càng nhiều cơ giáp siêu năng càng cường đại. Nhưng đặt ở chỗ Hữu Xu, diện mạo chân thực của cơ giáp siêu năng lại bị cậu liếc mắt một cái nhìn thấu. Đây không phải là cái gọi là “lực truyền thừa”, mà là các đời chủ sở hữu trong lúc tiến hành liên kết tinh thần lực với cơ giáp vô ý đưa sợi tơ linh hồn mình vào. Thiếu một tia linh hồn sẽ không tạo thành ảnh hưởng với bọn họ, lại khiến cơ giáp có độ phù hợp rất cao với bọn họ, từ đó phát huy ra trăm phần trăm thực lực. Cơ giáp có được tơ tinh thần càng nhiều, linh trí cũng lại càng cao, thời gian lâu có thể có được năng lực của các đời chủ sở hữu, bao gồm cả vũ kỹ và dị năng, dưới sự thúc giục của đá năng lượng cấp mười cũng khiến những lực lượng đó bành trướng vô hạn, sau đó bộc phát ra. Cũng bởi vậy, cơ giáp siêu năng niên đại càng lâu, thực lực cũng lại càng cường đại, chúng nó có thể dễ dàng phá hủy một quân đội, một đế quốc, thậm chí một tinh cầu. Lúc tác chiến một mình, dị năng sấm sét của Cơ tướng quân chỉ có thể dẹp yên non nửa tòa thành thị, mượn cơ giáp thi triển ra, lại có thể dẹp yên một mảnh vũ trụ. Cho dù là người thường không hề có dị năng và tinh thần lực, chỉ cần từ trường linh hồn ăn khớp với cơ giáp siêu năng, cũng sẽ biến thành chiến thần đại sát tứ phương, mà trên lịch sử không thiếu tiền lệ như vậy. Nghe nói Triệu gia đã từng sinh ra một người siêu cấp may mắn, hắn cũng là nguyên gốc của nhân vật phế sài nghịch tập trong bộ tiểu thuyết cực nổi tiếng mấy trăm năm. Cơ giáp siêu năng không phải vũ khí, mà là linh khí, còn là phẩm cấp nghịch thiên. Hữu Xu nước dãi chảy ròng ba thước với Đế Thần trên màn ảnh, ngay cả đầu lưỡi phấn hồng cũng lộ ra, qua lại liếm khóe miệng. Cơ Trường Dạ bị cậu nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, thuần thục cởi quân trang, đi vào phòng tắm giải tỏa. Hắn biết thiếu niên nhất định sẽ bị tư thế oai hùng của mình hấp dẫn, chờ trở lại đế đô tinh tìm cái cớ đi thăm hỏi anh em Lâm gia, sau đó mau chóng quen thuộc với thiếu niên. Nhìn thấy thần tượng xuất hiện ở trước mắt, cậu ấy sẽ là biểu tình gì? Nếu như có thể giống người bình thường đòi một cái ôm hoặc hôn môi, trong miệng lớn tiếng hô “nam thần em muốn gả cho anh, nam thần em muốn sinh khỉ con cho anh”, vậy mình liền thuận thế đáp ứng. Cơ Trường Dạ càng nghĩ càng đẹp, ảo tưởng cảnh tượng thiếu niên bị mình đặt ở dưới thân, lên đến đỉnh điểm… Hữu Xu xem video chiến đấu của Cơ tướng quân xong, còn lấy video của bốn cơ giáp khác ra nghiên cứu, bình luận, “Vẫn là Đế Thần lợi hại nhất.” Lâm Đức Hiên yên lặng gật đầu, ánh mắt lóe lên. Nếu thiếu niên biết mình có được cơ giáp còn cường đại hơn Đế Thần thì sẽ là phản ứng gì? Khó trách An gia nói cũng không muốn nói với cậu ta đã trực tiếp giết người diệt khẩu, đổi thành bất cứ người nào, cũng không kháng cự nổi sự hấp dẫn của một bước lên trời. Chẳng sợ không thể thức tỉnh cơ giáp này đồng thời khiến nó nhận chủ, nhưng có được cả đời cũng đáng. Trong lúc suy nghĩ, Lâm Đức Hải đầu đầy mồ hôi trở lại, nhìn thấy nhẫn không gian cơ giáp đặt ở trên mặt bàn, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng. Hữu Xu không thích nhất là ở chung với mấy dị năng giả tự cho mình rất cao này, lập tức đứng lên trở về phòng, lại thấy một nam tử thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn theo tới, kinh hỉ nói, “Hữu Xu, em còn sống thật sự là quá tốt!” Thấy rõ dáng người thon gầy và khuôn mặt tú lệ của thiếu niên, gã ngẩn người, giọng điệu hơi có vẻ chần chờ, “Em là Hữu Xu à? Sao trong một tháng lại gầy nhiều như vậy?” Nếu không phải diện mạo thiếu niên giống hệt nữ nhân Tống gia kia, gã thiếu chút nữa nhận không ra. Hữu Xu một câu cũng chưa nói, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh như nước nhìn lại. Nam tử vòng qua Lâm Đức Hải tự động đi tới, vốn định kéo thiếu niên vào phòng ngủ, rồi lại lần thứ hai sửng sốt. Cuối cùng gã cũng thấy rõ chính diện Lâm Đức Hải, cũng thấy rõ bóng người ngồi ở trên sô pha bị Hữu Xu ngăn trở, ngạc nhiên nói, “Hai vị đàn anh, sao các anh lại ở nơi này?” “Mới vừa chuyển đến. Tin tức tôi bị bệnh cậu cũng biết đi? Hiện tại tôi chuyển tới lớp thần tượng hệ nghệ thuật biểu diễn, anh trai tôi lo lắng, cùng lại đây chiếu cố.” Lâm Đức Hiên lễ phép cười cười, Lâm Đức Hải lại không nói một lời, chỉ lo cởi huấn phục, trần trụi thân trên đi tìm kiếm bình rượu trong phòng ướp lạnh. “Mặc quần áo vào!” Trong tai nghe vô tuyến bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp mà lại lạnh lùng, khiến cả người Lâm Đức Hải cứng ngắc. Tướng quân sẽ không phải thời thời khắc khắc đều giám thị nơi này đi? Cũng đúng, dù sao cũng là cơ giáp xếp hạng nhất, sao lại không quan tâm? Hiện thực là: Cơ Trường Dạ mới vừa tắm nước lạnh xong, ngay cả thân thể cũng không kịp lau khô, nghe thấy tiếng An Thành Tuấn liền lập tức đi ra khỏi phòng tắm, rồi lại bị Lâm Đức Hải ăn mặc hở hang làm giận đến bốc hỏa. “Về sau ở trong ký túc xá không cho ở trần.” Hắn tạm dừng hai giây lại lập tức bổ sung, “Hạ thân lại càng không cho phép.” Lâm Đức Hải run rẩy khóe miệng đánh một chữ “vâng”, nhấn nút gửi đi. Một đầu khác, An Thành Tuấn lập tức tiêu trừ hoài nghi với hai anh em Lâm gia. Tin tức Lâm Đức Hiên mắc chứng hỏng gien đã sớm truyền khắp đế quốc, bên ngoài nhất trí suy đoán hắn sẽ chuyển hệ, không nghĩ tới đúng là chuyển đến hệ nghệ thuật biểu diễn. Cơ mà điều này cũng nói thông, diện mạo của hắn đặt ở nơi đó, lượng fan trên trang cá nhân cũng thực khổng lồ, làm minh tinh không thể nghi ngờ là sự chọn lựa tốt nhất. Vận khí của cái người An Hữu Xu này cũng quá tốt, tai nạn trên không không chết được, sau khi trở về còn thành bạn cùng phòng của hai anh em Lâm gia. Không được, phải mau xử lý cậu ta, nếu không thì để anh em Lâm gia phát hiện manh mối liền phiền toái. Nghĩ như vậy, An Thành Tuấn không khỏi tiết ra một tia sát khí, trên mặt lại vui sướng nói, “Lúc em bị tai nạn trên không anh vừa vặn thực tập ở tinh hệ Magellan, không cách nào chạy tới trước nhất. Gần đây em thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?” “Tôi rất tốt” Hữu Xu không lạnh không nhạt đáp lại. “Em gầy rất nhiều, đi, anh dẫn em đi ăn cơm, thuận tiện mang hành lý theo, ông rất nhớ em, cho em về tinh cầu Luke ở vài ngày.” An Thành Tuấn kéo người vào phòng ngủ. Anh trai? Ông? Hữu Xu trăm triệu lần không nghĩ tới An Hữu Xu còn có người nhà, trong hồ sơ cá nhân của hắn cũng không có ghi lại nửa chữ. Người nhà mà nguyên chủ xảy ra tai nạn cũng liên lạc không được, hơn nữa vừa gặp mặt liền phóng sát khí, Hữu Xu không dám nhận, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cậu theo nam tử rời đi. Cậu cảm thấy nguyên nhân An Hữu Xu chết có lẽ có nội tình khác, nếu không điều tra rõ ràng và nghĩ biện pháp giải quyết, sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt thậm chí sinh mệnh của cậu. Ngoài phòng, Lâm Đức Hải và Lâm Đức Hiên đã thu được lệnh tướng quân gửi tới, sau khi hai người đi rồi liền lặng lẽ đi theo. An Thành Tuấn chuẩn bị giữa đường giết chết thiếu niên, sau đó chế tạo một chuyện ngoài ý muốn, vì thế điều khiển xe bay đến địa phương hẻo lánh. Hữu Xu ghé vào cửa sổ xe thưởng thức phong cảnh, nhận thấy được có người theo dõi, liền dán một cái ẩn nấp phù trên cửa xe. Chiếc xe phía trước đột nhiên biến mất trong tầm nhìn, khiến anh em Lâm gia cảm thấy kinh ngạc, bọn họ tăng nhanh tốc độ đuổi theo một đoạn, lại thả chậm tốc độ đảo trở về, lại thủy chung không thể phát hiện mục tiêu, thái dương liên tiếp chảy ra mồ hôi lạnh. Lâm Đức Hải chấp hành qua rất nhiều nhiệm vụ trọng đại vẫn là lần đầu gặp gỡ loại tình huống này, rầu rĩ nói, “Tướng quân, mục tiêu biến mất. Xin ngài chỉ thị!” “Chuyển tới cửa vào thứ sáu, lên tuyến đường cao tốc an toàn N912, mục tiêu ở phía trước các cậu cách hai mươi bốn km. Mở máy phân hình từ trường lên, nếu không các cậu còn mất dấu nữa đó. Quên nói cho các cậu biết, An Hữu Xu không phải người thường, cậu ấy là dị năng giả tinh thần hệ cấp SSS, đối với biến hóa của từ trường vô cùng sắc bén. Các cậu đừng sử dụng dị năng ở gần cậu ấy, cậu ấy có thể thông qua từ trường lưu động cảm giác được sự tồn tại của các cậu.” Giọng điệu Cơ Trường Dạ hơi có vẻ nôn nóng. Hắn không nghĩ tới An Thành Tuấn sẽ to gan lớn mật như thế, sau vụ tai nạn trên không lại lập tức hạ sát thủ. “Không phải em thực thông minh sao? Sao lần này lại ngốc nghếch đi theo một người xa lạ? Lần tới nhìn thấy em, tôi nhất định phải phổ cập cho em một chút ý thức tự bảo hộ mình.” Hắn ấn xoa huyệt thái dương, biểu tình có chút suy sụp. Máy phân hình từ trường là thiết bị quân sự, người bình thường đừng nói mua, ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua, trên xe bay của Lâm Đức Hải lại trang bị một cái, giờ phút này đang không ngừng phân hình cảnh vật xung quanh. Phía trước rõ ràng không có chiếc xe nào, trên hình phân tích lại xuất hiện mấy khối màu sắc đậm nhạt, có hình dạng động cơ, có hình dạng con người, còn có một trái tim hồng nhạt mơ hồ nhảy lên. Không hề nghi ngờ, đó là An Thành Tuấn, An Hữu Xu và xe bay của bọn họ. “Phát hiện mục tiêu.” Lâm Đức Hải bẩm báo thượng tướng. “Có một đám từ trường bao phủ ở xung quanh xe bay, do đó che chắn tầm mắt chúng ta. Nhưng nguyên lý là cái gì? An gia thế mà lại có được kỹ thuật phát triển như thế sao? Thật là đáng sợ!” Vẻ mặt Lâm Đức Hiên cực kỳ ngưng trọng. Loại kỹ thuật này chính là lợi dụng ảnh hưởng của từ trường đối với con người, chứ không phải thác loạn trên thị giác hoặc quấy nhiễu với dụng cụ trinh sát, hơn xa ngàn vạn lần kỹ thuật che chắn hiện có của đế quốc, nếu vận dụng nó trong chiến tranh, sẽ thực dụng như thế nào? Lại sẽ tạo thành hậu quả như thế nào? Nghĩ càng nhiều, kiêng kị của anh em Lâm gia đối với An gia lại càng sâu. “Đó là dị năng của Hữu Xu, không phải kỹ thuật của An gia. Các cậu không cần quản, tiếp tục đi theo.” Cơ Trường Dạ bình thản giải thích. “Đây là dị năng gì? Ẩn thân? Che chắn? Quấy nhiễu? Hoặc là khống chế từ trường?” Nói xong lời cuối cùng, trái tim Lâm Đức Hiên bắt đầu kịch liệt nhảy lên. Từ trường là lực lượng căn nguyên của thế giới này, một người nếu có được dị năng khống chế từ trường, vậy hắn đã siêu thoát khỏi phàm nhân, thành chúa tể thế giới thậm chí là thần. Không không không, loại dị năng này rất nghịch thiên, tuyệt đối sẽ không tồn tại. Lâm Đức Hiên liều mạng phủ định, Lâm Đức Hải cũng nắm chặt tay lái, lộ ra vẻ hoài nghi. Cơ Trường Dạ ở đầu kia máy liên lạc trầm mặc, nếu không cần thiết, hắn không muốn cho bất luận kẻ nào biết bí mật này, nhưng hai anh em Lâm gia gánh vác sứ mệnh bảo hộ thiếu niên, nếu không cho bọn họ mở máy phân hình từ trường, chỉ sợ ngay cả góc áo thiếu niên bọn họ cũng sờ không được. Thiếu niên thông minh như vậy, vì sao vừa thấy An Thành Tuấn liền bỏ xuống đề phòng mà đi theo? Đến tột cùng cậu muốn làm gì? Khi trong lòng Cơ Trường Dạ nóng như lửa đốt, xe bay dừng lại ở một nhà xưởng vứt đi. Nơi này là khu công nghiệp ô nhiễm nghiêm trọng nhất đế đô tinh, ban ngày mọi người đến làm, buổi tối liền vội vàng rời đi, miễn cho phần tử ô nhiễm xâm lấn thân thể, mắc chứng hỏng gien. Hiện tại đã gần kề chạng vạng, nơi này hoang tàn vắng vẻ, là một chỗ tốt để xuống tay. Lo lắng em trai hít thở không khí bên ngoài, dẫn đến bệnh tình tăng thêm, Lâm Đức Hải bảo hắn ở lại trong xe, chính mình rất nhanh đi theo. Hữu Xu dưới sự hướng dẫn của An Thành Tuấn đi vào phòng gia công cỏ dại mọc thành bụi, đi thẳng vào vấn đề hỏi, “Ngươi muốn giết ta à?” An Thành Tuấn ngẩn người, lập tức cười lạnh. Tuy rằng gã so ra kém anh trai An Thành Kiệt, nhưng cũng là đặc chủng nhân thể chất cấp SS, dị năng và tinh thần lực đều là cấp S, trong học viện xếp hạng sáu, dù là Lâm Đức Hải đến cũng có thực lực chiến một trận, huống chi giết chết một người thường tay trói gà không chặt. “Đúng vậy, tao muốn giết mày.” Gã thoải mái mà gật đầu, lại thấy thiếu niên gầy yếu hơn rất nhiều lấy từ trong nhẫn không gian ra một tờ giấy vàng, dán lên trên người mình. Động tác của cậu thực thong thả, thậm chí có thể dùng hai chữ “nhàn nhã” để hình dung, vả lại ánh mắt trong suốt điềm đạm, giống như đang chơi một trò chơi, cũng bởi vậy, An Thành Tuấn chỉ né sang bên cạnh, không đứng đắn phòng bị, cuối cùng bị dán phải. “Mày làm gì với tao?” Gã hoảng sợ phát hiện, trong nháy mắt tờ giấy dán lên, mình lại không thể động đậy, đừng nói dị năng, ngay cả tinh thần lực cũng không dùng được. Hữu Xu không đáp, dùng tru ma đâm thủng ngực đối phương, lấy một giọt máu trong tim, lại kéo một sợi tóc gã, dùng lá bùa gói kỹ, nhét vào trong bình nhỏ. Bởi vì tướng quân lần nữa nhắc nhở, Lâm Đức Hải cũng không dám vận dụng dị năng, giờ phút này đang nằm úp sấp trên sàn gác nhìn xuống. Trong hình phân tích từ trường, thiếu niên vốn chỉ có một trái tim hồng nhạt đang nhảy lên đã biến thành cả người màu đen, mà tờ giấy dán trên vai An Thành Tuấn cũng là màu đen nồng đậm, cũng hình thành một từ trường rất nặng mà lại đỏ thẫm, chặt chẽ bao vây gã lại. Dị năng và tinh thần lực trong cơ thể gã không ngừng tuôn tới bụng, cuối cùng áp thành một cục nho nhỏ. Không hề nghi ngờ, gã đã bị thiếu niên chế phục, chỉ dựa vào một tờ giấy, chỉ dựa vào một cái chớp mắt ngắn ngủi. Cho đến lúc này, rốt cuộc Lâm Đức Hải mới ý thức được, lời tướng quân nói không có một chút giả dối, An Hữu Xu chẳng những là dị năng giả cấp SSS, dị năng của cậu thậm chí là căn nguyên lực lượng mà chỉ có thần sáng thế trong truyền thuyết mới có được —— khống chế từ trường. Quái vật đáng sợ như vậy, nếu có được cơ giáp siêu năng sẽ nhấc lên sóng gió như thế nào? Chỉ cần cậu ta muốn, cậu ta có thể không cần tốn nhiều sức dẹp yên đế quốc! Có một giây đồng hồ, Lâm Đức Hải hy vọng An Hữu Xu cứ như vậy chết đi, lại bị giọng nói lạnh như băng của tướng quân gọi về hiện thực, “Bất luận kẻ nào cũng không cho phép động vào cậu ấy, nếu không chính là đối địch với tôi, đối địch với quân đoàn Đệ Nhất!” Hắn ta nhắm mắt, đem ý nghĩ xằng bậy và kinh sợ tràn đầy dằn xuống đáy lòng, tiếp tục nhìn. “Đưa sinh thần bát tự cho ta.” Hữu Xu dùng bí pháp luyện hóa máu và tóc trong cái chai trong ngực thành chất lỏng, nhỏ lên một lá bùa vàng cắt thành hình người. Nếu là tinh huyết bình thường, cần phải phối với bát tự mới có thể chế thành hồn dẫn, nhưng máu trong tim lại là tinh hoa của con người, thiếu bát tự vẫn có thể thành. Có điều vầy còn chưa đủ, mục đích của Hữu Xu không phải giết chết An Thành Tuấn, mà là triệt để khống chế gã, cho nên phải đem hồn dẫn làm thành con rối. An Thành Tuấn không biết sinh thần bát tự là cái gì, dù biết cũng không chuẩn bị hồi đáp. Không nói thì không nói, ta chờ được. Hữu Xu đem hình nhân giấy nhiễm hồn dẫn thả trên mặt đất, từng cước từng cước đạp lên, mỗi lần đạp một chút, thân thể An Thành Tuấn liền phát ra tiếng răng rắc làm người ta sởn tóc gáy. Xương cốt gã đang vỡ vụn từng tấc, cảm giác kia thật sự gian nan, nhưng càng khủng bố chính là, gã còn không rõ đây là tạo thành như thế nào. Lâm Đức Hải trên sàn gác lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị sợ hãi. An Thành Tuấn không rõ là gì, nhưng y lại có thể thông qua hình phân tích từ trường xem nhất thanh nhị sở. Đám từ trường đỏ thẫm ở bụng An Thành Tuấn đã lộ ra một sợi dây, liên kết với hình nhân giấy, bất luận nó bị phá hư như thế nào, đều sẽ dời lên nguyên chủ. Đổi một cách nói, gã bây giờ là món đồ chơi nằm trong lòng bàn tay An Hữu Xu, muốn tàn phá như thế nào liền tàn phá như thế đó, muốn đùa nghịch như thế nào liền đùa nghịch như thế đó. Đây chính là thiên tài xếp hạng sáu trong học viện, tướng lãnh cấp cao tương lai, ở trước mặt thiếu niên gầy yếu lại tựa như con kiến mặc cho giày xéo. Nhớ tới miệt thị của mình đối với thiếu niên, Lâm Đức Hải mồ hôi lạnh như thác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]