Trải qua một đêm kinh tâm động phách, Trình Tấn tỉnh lại an toàn, điều khiến chàng không ngờ nhất chính là...
“Thiếu gia! Thiếu gia người không sao thì thật tốt quá rồi! Hu hu hu hu…”
A Tòng quả nhiên khóc đến thở không ra hơi, mặc cho Trình Tấn khuyên nhủ thế nào, hắn cũng không chịu ngừng:
“Được rồi, được rồi, thiếu gia nhà ngươi mệnh lớn phúc dày, dù có rơi xuống vực cũng gặp quý nhân cứu giúp. Khóc nữa là ta giận đấy!”
Nhưng thực tế chứng minh, con trai cũng có thể là nước làm nên.
“Xin lỗi thiếu gia, tất cả là do A Tòng vô dụng, nếu em lợi hại hơn chút nữa thì đã có thể trừ yêu diệt ma…”
Trình Tấn đỡ trán, bất đắc dĩ bèn đem ra sát chiêu cuối:
“A Tòng, ta đói rồi.”
A Tòng nghe vậy, lập tức nín khóc, lau khô nước mắt rồi chạy vụt vào nhà bếp. Bộ dạng lanh lẹ ấy hoàn toàn không giống kẻ đã thức trắng cả đêm.
Trình Tấn được bọn sai dịch tìm thấy trên núi Hắc Sơn, cùng được tìm thấy với chàng đương nhiên còn có cả… Hắc Sơn.
Đám sai dịch là do A Tòng đem quan ấn của chàng đến huyện nha Lan Khê cầu cứu. Hắc Sơn không có hộ tịch, Trình Tấn bèn giả vờ nói y là đệ tử cao nhân ở ẩn, đi ngang qua nơi này, nhân duyên xảo hợp mà cứu mạng chàng, xem như cũng hợp tình hợp lý.
Còn về con mèo nhỏ ở Kim Hoa? Không biết đã trốn đến xó xỉnh nào rồi.
“Thư đồng nhà ta tính tình trẻ con, mong Hắc tiên sinh đừng chê cười.” Cái tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/4883148/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.