Vì toàn thân vấy máu, Trình Tấn nhất thời không nhìn ra rốt cuộc là giống loài gì, chỉ thấy bốn vó thon dài, hẳn là loài hươu hoặc nai.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Trình Tấn ân cần bước đến. Trước kia chàng từng làm việc tại một hiệu nuôi thú, nên việc xử lý vết thương, băng bó không phải chuyện khó. Chỉ một lúc đã giúp xử lý sơ bộ thương tích cho con vật. Vết thương nằm ở bụng, may thay chưa tổn đến nội tạng, dưỡng dưỡng một thời gian thì hẳn có thể hồi phục.
Chỉ là… đây hẳn là một con nai? Bộ lông trắng ngắn, mịn màng tuy bị nhuốm máu, nhưng sắc lông xem ra là trắng thuần không tạp. Có điều chưa bàn tới việc trên trán con nai chỉ mọc một chiếc sừng, thì riêng cái đuôi dài quá mức thường thấy kia, e là cũng không bình thường. Một con nai đuôi dài như thế… chẳng lẽ do biến dị di truyền?
“Con nai nhỏ này là do ta khi nãy vào núi săn b.ắ.n vô tình bắt gặp, thấy nó tội nghiệp nên mang về đây.”
Người trẻ tuổi tự xưng họ Trần tên Lịch, sống một mình nơi cuối thôn. Năm xưa cha mẹ mất sớm, lại không có tiền cưới vợ, nên vẫn cô độc đến giờ. Trên mặt y có một nốt ruồi lớn, nếu không có cái ấy che khuất thì thực ra là một thiếu niên khôi ngô, sáng sủa.
Con mèo nhỏ rúc trong lòng Trình Tấn, khẽ liếc mắt nhìn con nai rồi lại kiêu ngạo nhắm mắt, tựa hồ chẳng để tâm điều gì.
Thôi thôi, thư sinh này tuy hơi bạo lực nhưng đầu óc cũng khá linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/4883147/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.