Chuyện này sao có thể giống nhau được? Trình Tấn suýt nữa thì vung nắm đ.ấ.m đánh tới.
Mãi một lúc lâu sau, chàng mới chớp mắt, nói:
“Dĩ nhiên là không giống, nhưng… sao ngươi lại có mặt trong phòng ta?”
“Ngươi hồn lìa xác rồi, Trình Diệc An.”
Trình Tấn rất muốn rút tay về, nhưng chẳng ngờ giây sau ngón tay lại đau buốt đến tê dại, y hệt cảm giác lúc ở hẻm núi Hắc Sơn hôm nọ.
Hắc Sơn đã buông tay, thế nhưng cơn đau không hề thuyên giảm. Trình Tấn ôm tay, chỉ nghe đối phương nhàn nhạt cất lời:
“Ngươi có biết dưới lòng Hắc Sơn rốt cuộc chôn thứ gì không?”
Không phải là hơn hai trăm dân làng Hạ Xã sao? Trình Tấn thoáng sững người, nhưng rồi lập tức hiểu rằng đối phương sẽ không nói những lời vô ích, vậy thì...
“Vị đạo sĩ kia... có vấn đề.”
Đôi mắt Hắc Sơn bỗng hóa thành sắc vàng nhạt, bên trong cuộn trào thứ u ám khó đoán, dưới ánh nến chập chờn càng thêm mị hoặc. Trình Tấn cố nhịn đau, chống tay ngồi dậy, nói:
“Ngón tay ta, có liên quan đến ngươi?”
Nghe vậy, Hắc Sơn lại bất chợt nở nụ cười, trong nụ cười ấy mang đầy mỉa mai, giễu cợt:
“Ngươi nghĩ thế nào?”
Trình Tấn nhăn nhó ôm tay:
“Hắc tiên sinh, ngươi mà cười là ta phát hoảng đó.”
“Vậy sao?” Hắc Sơn cười càng ôn hòa, thậm chí còn mang theo vài phần vui vẻ: “Ta từng nói, ngươi sẽ hối hận. Có muốn biết vì sao không?”
Trình Tấn ngẩng đầu nhìn yêu quái. Từ nhỏ chàng đã quen sống kiểu tự do phóng khoáng, làm việc chưa bao giờ cân nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/4883149/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.