“Cậu đã nhớ ra người ấy chưa??”
Trình Tử Diệp đứng lặng một hồi lâu ngước ánh mắt của mình nhìn chằm chằm vào Lệ Thành nhè nhẹ mà hỏi:
“Tôi có thể quên một ai nữa sao??” Cậu ngây thơ nhìn anh.
Lệ Thành: Ờ! Ờ thì...thì là__
Anh trần trừ một hồi lâu rồi rúi vào tay của Đào Mễ.
“Đồ ngốc!” Hàn Châu búng một cái vào trán cậu rồi xoa đầu cậu.
“Em còn quên cả người thân của em nữa sao??” Trình Tử Diệp nói
“Haha! Cậu trở thành một đồ ngốc rồi hãy sao??” Đào Mễ cười tươi trêu đùa cậu nhưng không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn vào cô. Khắc Khuê lên tiếng
“ Cô cười đủ chưa?! Cười đủ rồi thì màu về đi!” Giọng nói chầm xuống nhìn chằm chằm vào cô, cô sợ hãi mà nấp sau Tử Diệp mà nhăn nhó đáp lại:
“ Con người ác độc! Tôi không thèm đáp lại anh nữa!!”
“ Tôi cần cô nói chuyện với tôi sao!” Khắc Khuê nhún vai.
“ Được rồi! Được rồi! Mấy người nói cho tôi xem! Tôi đã quên ai vậy??“.
Trình Tử Diệp bất lực nở nụ cười khuyên ngăn hai con người cãi cổ với nhau. Một bàn tay to lớn ôm mặt cậu quay về phía anh ta. Khuôn mặt anh ta lặng xuống, như đang nói gì đó. Rồi anh ủ rũ nói vơi người nào đó.
“ Người mà em quên chính là anh đấy!”
Cậu đứng lặng mang vẻ mặt trầm tư. Miệng không ngừng nói:
“ Em xin lỗi!”
Anh bất lực bịt miệng cậu không cho nói nữa.
“ Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-toi-co-the-quay-lai-khong-/3572612/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.