Toàn đổ vào ly của Lệ Thành để chuộc say anh ấy.
“ Ủa! Có gì đó sai sai ở đây thì phải!”
Trình Tử Diệp ngơ ngác một hồi lâu thì trong đầu cậu lóe lên một ánh sáng lạ cậu tập trung suy nghĩ và phân tích.
“ Khắc Khuê là người thân của mình, là người bảo vệ mình, vậy tiền của anh ta cũng là của mình! Vậy Khắc Khuê trả tiền là có nghĩa mình cũng trả mà!”
Trình Tử Diệp tức giận lườm Hàn Châu hạ giọng mà nói:
“ Châu Châu! Anh đây cố ý để em trả tiền đúng không?!”
Hàn Châu cứng họng mà nói:
“ Làm gì có...tiền của Khắc Khuê trả mà!”
“ Em nói cho anh nghe nha! Tiền của anh ấy cũng là tiền của em mà!”
Cậu cúi mặt mà thút thít, anh thấy vậy thấy thật khó xử cũng đành phải đổi lại Lệ Thành trả tiền cho bữa ăn ấy.
“ Này! Dậy trả tiền đi cái thằng ăn ké!”
Lệ Thành vẫn im ỉm mà nói gì đó lảm nhảm anh hét vào tai anh, Lệ Thành giật mình tỉnh dậy.
“ Ai! Ai hả ra đây! Ông Lệ Thành này chấp hết!”
“ Chấp ai! Chất tôi hả?!”
Hàn Châu thả peromones ra uy hiếp Lệ Thành khiến anh phải ngập ngừng nói.
“ Rồi! Rồi! Em trả cho anh được chứ gì!”
Lệ Thành ngà ngà say mà đi về phía quầy.
Sáng hôm sau Lệ Thành bước ra khỏi phòng đầu choáng váng mà nghĩ ngợi.
“ Hôm qua là do mình uống nhiều quá rồi hay sao?! Khó chịu quá đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-toi-co-the-quay-lai-khong-/3572613/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.