Một khoảng thời gian dài Trình Tử Diệp đã được xuất viện nhưng nó lại lạ quá đi, cậu không biết mình giờ đi đâu hai người bọn họ cứ cãi nhau giống hai con hổ giành một chú thỏ con vậy. “Ngài ấy sẽ về bang đảng của chúng tôi!”, “Em ấy sẽ về nhà tôi! Cậu dám giành người của tôi sao!”, “Anh có quyền gì mà đưa ngài ấy về nhà anh chứ?!”, Hàn Châu tức mà nói: “Được!” Anh gật đầu rồi kéo Trình Tử Diệp về phía mình. Trình Tử Diệp không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết đứng lặng để hai con hổ đó gầm gào với nhau. Một lúc sau khi đã quyết định Khắc Khuê đành chịu đưa Trình Tử Diệp cho Hàn Châu chăm sóc một tuần rồi cứ thế thay cho nhau. Nhưng chuyện lại không được lường trước và Trình Tử Diệp đã biết mất ngay tức thời. Mọi người lo lắng đến tột cùng còn Hàn Châu thì lại càng bối rối hơn, anh kêu gọi tập thể đi tìm Trình Tử Diệp xung quanh bệnh viện nhưng không tìm được bóng dáng của người đó, anh dường như tuyệt vọng nhưng trong đầu anh hiện ra một khung cảnh, chợt nhớ anh liền chạy ra chỗ đó cách bệnh viện không xa. Đứng trước một gốc cây, lá bắt đầu ngả vàng những chiếc lá rơi xuống đầu cậu, một bàn tay nhỏ bé trắng mũm sờ lên đầu phủi đi. Thật đáng yêu khi có một người đúng ngoài xa nhìn vào.
[Bộp bộp bộp]
Tiếng chạy của đôi giày da chạy lên làn gạch công viên bước chân càng rõ ràng. Trình Tử Diệp quay lại, mỉm cười rồi nói:
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-toi-co-the-quay-lai-khong-/3572611/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.