Nhân lúc Hà Băng bị hất ra chưa kịp phản ứng lại An Thanh vội vàng bật dậy để thoát thân nhưng kết quả chính là khi cô mới lồm cồm bò dậy đã bị người đàn ông kéo xuống.
Trong mắt anh ta lúc này dâng lên chút tà mị mơ mơ màng màng nhìn vào khuôn mặt không cam tâm của cô gái mà cất lời.
" Đừng đi được không?"
" Anh có thể ở bên một người nồng nặc mùi rượu như mình lúc này không?" An Thanh cau mày trả lời một cách bất mãn.
" Anh nhớ em, rất nhớ em"
" Anh có thể về nhà ở được không?"
Thật nực cười, mấy hôm trước anh còn mạnh miệng tuyên bố đây là nhà anh nên anh ở đây. Những ngày này anh cũng vẫn luôn ở đây đấy thôi. Dù cô có đồng ý hay không thì cũng đâu trở thành vấn đề.
" Nhà của anh, anh ở hay không là quyền của anh. Hỏi tôi làm cái gì. Tôi mới là đang ở nhờ nhà anh đây này."
Hai bờ mi nặng trĩu khiến cho tầm nhìn của Hà Băng như bị thu hẹp lại, trước mắt anh lúc này chỉ là hình ảnh gương mặt xinh đẹp có phần giận dữ đến ửng hồng hai gò má.
" Anh xin lỗi, xin lỗi em."
An Thanh đưa ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà một cách khó hiểu. Tại sao lại nói xin lỗi, con người anh rốt cuộc là đang che giấu chuyện gì, trầm ngâm nửa ngày cuối cùng An Thanh cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi."
" Ý anh là sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-doi-ta-co-the-ngung-dau-thuong/2924798/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.