"Mày muốn làm gì?" Văn Chu cầm theo một cây súng trên tay, họng súng chĩa thẳng vào đầu tên đang đe dọa An Minh. Người nọ cũng chỉ cười khẩy một cái
"Vậy anh muốn làm gì khi mà chĩa súng vào đầu em họ đây hả? Tôi chỉ giúp anh gỡ một cái gai thôi"
"Tao không cần mày can thiệp vào chuyện của tao, món nợ mày làm tổn thương An Minh này hôm nay tính đủ. Không thì mày đừng hòng toàn thây ra khỏi đây" Sau khi nhìn thấy An Minh suy yếu dựa vào tường làm tim hắn đau không thôi, hắn bực tức vì sao lại để cậu đi tới đây cơ chứ. Mấy tên bảo tiêu chẳng đứa nào được việc...
An Minh mệt mỏi nhìn lên hắn, cậu đã tính buông tay rồi. Cậu đã tính không muốn gặp lại hắn dù chỉ một lần nào nữa... tại sao lần nào cậu gặp khó khăn cũng là hắn xuất hiện? Cậu thiếu nợ hắn sao? Tâm cậu đau lắm... bao nhiêu ủy khuất dồn nén nãy giờ làm cậu tức không thôi. Nhưng sức lực có hạn nên chỉ có thể run giọng kêu một tiếng
"Văn Chu..." Liền bị tên em họ của hắn túm lên mà ôm vào người, tay giữ chặt đầu cậu cùng họng súng không di chuyển chỗ khác. Em họ hắn điên cuồng cười một hồi, cậu lo lắng hắn lại phát điên gì, tính giãy giụa lại nhận ra bản thân thật sự đến tí sức lực cỏn con cũng không có nổi chỉ còn mặc hắn bày bố. Hắn cười một hồi liền lạnh mặt lại, không khí âm trầm đến đáng sợ mà nhìn Văn Chu nói
"Anh dám nổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-anh-co-yeu-toi/1029517/chuong-43.html