An Minh cùng Văn Chu xuất viện không cùng lúc. Tình trạng An Minh khá nặng hơn nên cậu bị yêu cầu ở lại bệnh viện để tiện quan sát hơn, Văn Chu nghe bảo bối nhà mình bị ở lại bệnh viện. Thế là nháo nhào đòi ở lại, nửa bước không rời bệnh viện. An Minh nhìn một màn đó mà phì cười
" Anh đừng con nít như thế, tôi khỏe thì bác sĩ mới cho về được. Không lẽ anh không muốn tôi khỏe sao?"
"Em nói bậy" - Văn Chu phản bác, khẽ hôn nhẹ vào trán An Minh "Tôi... Tôi sợ lầm sau vào, sẽ không thấy em. Chúng ta... Còn nhiều cái chưa nói rõ ràng"
"Vậy ý anh là, sợ tôi chạy trốn ra nước ngoài nữa sao? Không yên tâm à!?"- An Minh chống cằm ngồi trên giường bệnh, cậu híp mắt cười hướng về phía Văn Chu "Vậy anh muốn sao mới tin tưởng tôi nào?"
"Em kể hết chuyện hôm nọ, đám thuộc hạ của em từ đâu ra? Cùng mấy việc khi em ở bên Mĩ... Rốt cuộc qua bển em làm gì giấu tôi??"- Văn Chu như chờ giây phút này từ lâu rồi mà chen miệng vào hỏi, không để cho cậu một giây nói thêm câu khác.
An Minh nghe Văn Chu gấp như thế, khẽ cười nói
"Anh gấp như thế à? Để tôi xem nên kể từ đâu..."
"Từ đầu. Tôi muốn nghe tất cả"
"Anh thật tham lam đấy" An Minh liếc khẽ Văn Chu
Văn Chu không ngại, hắn nói
"Chuyện của em, tôi muốn biết tất cả, từ ăn uống, ngủ nghỉ. Tất cả"
"Ừm..." - An Minh đăm chiêu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-anh-co-yeu-toi/1029518/chuong-44.html