Văn Chu vừa xuống máy bay đã là chiều ngày hôm sau. Hắn mở điện thoại ra nhìn thời gian, sau đó ngắm nghía một xíu đó đây, quyết định tìm một khách sạn ở tạm không đánh động tới An Minh.
An Mình vừa thức dậy đã cảm thấy đầu vẫn đau nhức không thôi, nên đành rầu rĩ ngồi trên giường mà kêu thủ hạ vào. Cậu nhờ ONE hẹn lại với Di Di vài ngày nữa lại bàn bạc hợp đồng. Cậu ở đây gần một tuần rồi, bây giờ An Minh chỉ biết mệt mỏi mà thở dài, cậu muốn mau chóng kí hợp đồng để về nhà mà còn làm vài việc. Bây giờ thì kế hoạch có bao nhiêu cũng bị phá hủy rồi. Cậu thức dậy đã cũng là buổi chiều, chỉ còn cách nghỉ ngơi trên giường một chút, lại nhờ ONE đi làm đồ ăn cho mình, ở đây có một không gian riêng chỉ để cho người làm nấu đồ ăn.
"Tôi thực sự không nuốt nổi cơm đâu, nên anh cứ nhờ mọi người làm cháo hay súp cũng được, anh mà xuống bếp càng tốt, tôi thích tay nghề của anh."
ONE nghe vậy cũng chỉ gật đầu với An Minh sau đó lui ra. Khoảng mười phút sau cậu lại nghe có chuông cửa. Cậu thầm nghĩ, ở đây là nơi riêng biệt, ONE thì vừa đi nấu ăn... không phải lẹ vậy chứ, cậu đành ráng vác cái thân mệt mỏi của mình ra khỏi giường mà đi ra mở cửa.
An Minh vừa mở cửa ra liền thấy một người đàn ông lạ đứng trước cửa nhìn mình, cậu nhíu mày hỏi
"ngươi là ai..." Cậu vừa kịp nói dứt câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-anh-co-yeu-toi/1029516/chuong-42.html