Chương 11
“Là ngươi thả Yểm thú, đúng không?”
Mũi kiếm ta chạm ngay giữa trán Hạ Phồn.
Ba năm qua, vết thương cũ và ma chủng khiến hắn từ thiên tài hóa thành phế nhân, linh lực không tiến mà lùi, dung nhan tiều tụy.
“Phải.”
Hắn cười khẩy, như đã chờ câu hỏi này từ rất lâu.
Từ lúc ta sống lại, hắn đã biết sẽ có ngày này.
“Ngươi biết không, ta vốn chỉ tự ti vì kém hơn ngươi, nhưng chính sự thương hại của ngươi khiến ta phát điên. Ngươi càng tỏa sáng, ta càng chỉ là cái bóng.”
Ta không đáp.
Chỉ cúi đầu, ánh mắt lạnh như sương.
“Còn ngươi?”
Ta quay sang Ngôn Loan, giọng lặng lùng sắc bén:
“Vì sao hãm hại ta? Ta từng coi ngươi như đệ đệ ruột.”
Hắn nhập môn muộn, tuổi thì nhỏ, Thanh Huy tiên tôn khi ấy đang bế quan, chính ta là người truyền dạy từng chiêu kiếm cho hắn, đưa hắn lên con đường tu hành.
“Ta tận mắt thấy ngươi dùng Thanh Sương đả thương người!”
Hắn quát lại, phẫn nộ mà đau đớn.
“Ngươi dạy ta phải trung thực, chẳng lẽ vì người đó là ngươi, ta phải nhắm mắt nói dối sao?”
Ta khẽ nhếch môi.
“Vậy thì… kế tiếp đến lượt ngươi.”
Lưỡi kiếm chuyển hướng, chĩa thẳng vào người nữ nhân đứng giữa.
Lâm Âm Uyển.
Chỉ mấy năm không gặp, nàng đã khác hẳn, vẻ yếu ớt ngây thơ ngày xưa giờ biến thành một loại dịu dàng giả tạo đến rợn người.
“Ngươi và ta chưa từng gặp Thanh Sương vẫn yên trong thức hải của ta, vậy vết thương chí mạng trên cổ ngươi, là ai làm?”
Ta nhìn nàng, ánh mắt sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-y/4692342/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.