Chương 12
Điều khiến nàng đắc ý nhất, là Thanh Huy tiên tôn dường như thật sự có tình cảm với ta, nên càng khiến mọi thứ hỗn loạn và đau đớn hơn.
Ta thấy hết thảy âm mưu, phản bội, hãm hại, ghen ghét.
Cả việc ta bị ném xuống Vực Tối, chỉ là kết cục do họ cùng nhau dựng nên.
Nhưng Hệ thống không ngờ đến một biến số.
Là Yến Hành.
Kẻ lẽ ra phải hận ta đến tận xương, lại bước vào Vực Tối, mang ta ra, dùng m.á.u và xương mình nối lại mạng ta.
Khi Hệ thống tan biến, phản phệ bắt đầu xuất hiện.
Căn cốt và linh căn mà Lâm Âm Uyển cưỡng ép hấp thu trong bao năm, bắt đầu tự bạo ngược trở lại.
Nàng quằn quại gào thét, da nứt, xương gãy, linh mạch đứt rời tiếng rên rỉ dần biến thành tiếng thét kinh hoàng.
Ta nhìn nàng, chỉ nói khẽ:
“Đồ của người khác… đoạt đi rồi sớm muộn cũng phải trả lại.”
…
“Lấy nó ra khỏi ta đi… ta không cần nữa, không cần nữa!”
Lâm Âm Uyển lăn lộn trên mặt đất, xương sống như bị đ.â.m xuyên ra khỏi da thịt, m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Nàng tự móc đan điền, dùng tay xé rách bụng, kéo phăng linh căn ra khỏi cơ thể.
Ngôn Loan và Hạ Phồn đều c.h.ế.t lặng.
Nỗi kinh hãi khiến họ cứng đờ, không dám thở.
“Sư tỷ, là… là nàng ta xúi giục ta, không liên quan đến ta đâu!”
Ngôn Loan quỳ sụp, giọng run lẩy bẩy, trong lòng chỉ cầu mong Thanh Huy tiên tôn nhanh chóng xuất quan.
“Sư muội… vì cùng là đồng môn… xin tha cho ta một mạng…”
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-y/4692343/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.