Chương 10
Nhưng ta biết rõ, cả khu chợ này, trừ hắn, không có con mèo nào khác.
Đêm đó, tiếng mèo lại vang lên.
Ta không hiểu sao, chỉ thấy tim đập nhanh, rồi đẩy cửa ra.
Hắn hoàn toàn không đề phòng ta.
Nên khoảnh khắc ta đẩy cửa, hình ảnh người nam nhân kia nằm nghiêng trong chăn, đuôi mắt đỏ rực, c.ắ.n chặt mép chăn, hơi thở rối loạn mà run rẩy toàn bộ đều in trọn trong mắt ta.
Tiếng rên trầm đục nơi cổ họng hắn bị nghẹn lại, như muốn nuốt xuống mà không được.
“Ngươi… tới làm gì! Ra ngoài!”
Hắn bật dậy, mặt đỏ như lửa, nhưng ngay cả câu nói ấy cũng ngắt quãng bằng hơi thở nặng nề, giọng khàn, mang theo chút run quyến rũ đến lạ.
Ta nhận ra hắn không sao cả, chỉ là… đến kỳ.
Ma thú có kỳ động dục, chuyện này bình thường.
Có kẻ c.ắ.n răng chịu đựng, cũng có kẻ buông xuôi.
Ta lúng túng quay mặt đi, giọng nhỏ như gió:
“Cần ta… giúp không?”
Yến Hành sững lại.
“Giúp… thế nào mà giúp?”
Giọng hắn run, ánh mắt tránh đi ,rõ ràng đang bị hành hạ đến cực điểm.
Ta không đáp.
Chỉ khẽ cúi xuống, chạm môi vào hắn.
Thời gian dừng lại.
Hắn cứng đờ như tượng, đôi đồng tử co rút, đến khi ta đẩy hắn ngã xuống, hít khẽ một hơi, ta chỉ nghe tim mình đập loạn.
“Ơn cứu mạng… nếu đã không thể lấy thân làm nô, vậy… đành lấy thân báo đáp vậy.”
Trong đêm, hơi thở của người và thú quyện vào nhau, ảo cảnh ngoài cửa như cũng tan ra trong hư không.
Sáng hôm sau, hắn tỉnh trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lien-y/4692341/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.