Lục Cận Phong ngã xuống ghế sô pha, Tô Yên duỗi hai chân ra ngồi lên người anh, rồi đưa tay vào quần tây của anh.
Khóe miệng Lục Cận Phong nhếch lên mỉm cười, anh mặc cho Tô Yên muốn làm gì thì làm, rồi không quên nói một câu: “Mệt thì nói một tiếng để anh.”
“Anh coi thường ai vậy?”
Thực tế chứng minh đây quả thực là mất sức, Tô Yên không thể chịu đựng được nữa nên đã bỏ cuộc giữa chừng rồi bị Lục Cận Phong giành lại quyền chủ động rồi tiến công.
Tô Yên nằm trên sô pha, không quên hùng hổ nói: “Lần sau, lần sau em nhất định sẽ khiến anh phải xin tha.”
“Hửm?” Giọng nói của Lục Cận Phong dày, anh còn kéo dài âm cuối, mang cảm giác vô cùng quyến rũ, anh va chạm mạnh rồi nằm trên lưng Tô Yên, kề sát vào tai cô rồi nói bằng giọng từ tính tràn đầy cưng chiều và thỏa mãn: “Ai cầu xin ai?”
“A! Em van xin, em van xin!” Tô Yên nắm chặt hai tay vào thành ghế sô pha chịu đựng khoái cảm tột cùng mà Lục Cận Phong mang lại cho cô.
Nghe thấy giọng nói của Tô Yên, khóe miệng của Lục Cận Phong khẽ nhếch lên, anh cắn nhẹ bả vai của cô: “Sắp xong rồi!”
Hiệu quả cách âm của căn nhà rất tốt nên người ăn uống hay đi bộ ở tầng dưới hoàn toàn không nghe thấy bất kì tiếng động gì ở tầng trên.
Lâu Doanh sau khi cơm xong rồi đi dạo ở sân sau cả nhà họ Lục, mặc dù trời đã trở lạnh mọi thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/2566363/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.