Đi con đường dài nhất chính là thói quen của Lục Cận Phong.
Tô Yên đã có sự hiểu biết sâu sắc về điều này.
Chút khoảng tiền riêng của Tần Chấn Lâm đó chẳng phải đã bị Lục Cận Phong moi ra dễ dàng sao?
Tần Chấn Lâm vẫn muốn sống trong thế giới hai người, chỉ có Tô Yên nhìn thấu Lục Cận Phong, Lục Cận Phong chính là muốn sống trong thế giới hai người với cô.
Tô Yên không thể liên lạc được với An Hinh, vì vậy cô định ăn sáng xong sẽ đến bệnh viện xem sao.
Tô Yên tắm rửa xong thì cùng với Lục Cận Phong đi xuống lầu, vừa mới ngồi vào bàn ăn, bưng bát cháo tôm lên thì Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đã tới.
Lâu Doanh ngồi xuống: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa kịp ăn sáng.”
“Mới sáng sớm em lái xe hơn 20 km chỉ để ăn chực buổi sáng thôi sao? Có cần phải vậy không?”
Tô Yên múc cháo tôm để đút bé ba, cô và Lục Cận Phong mỗi người đút một đứa, Lục Cận Phong phụ trách bé tư.
Hai đứa trẻ ngồi trên ghế trẻ em, không từ chối thức ăn, ăn rất ngon miệng.
Lâu Doanh cười với Lệ Uyển: “Bữa sáng của dì Lệ làm là ngon nhất, đừng nói là 20 km, cho dù có 200 km con cũng đi nữa.”
Lệ Uyển nghe vậy liền vui sướng hớn hở: “Lâu Doanh, ăn nhiều vào đi, trông cháu đã gầy đi rồi, Phi Minh, cháu cũng ăn nhiều lên đi.”
Bạch Phi Minh lễ phép nói: “Cám ơn!”
Lâu Doanh rất biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/2566361/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.