Chương trước
Chương sau
Tô Đình Nghiêm một đêm buồn rầu, ngay cả cơm tối cũng không ăn, vừa về đến nhà đã vào phòng ngay, không ra ngoài nữa.

Lúc ăn cơm, Tô Yên buồn bực hỏi Hạ Phi Hạ Vũ Mặc: “Ông ngoại các con sao thế?”

Hạ Vũ Mặc nói: “Mẹ, không cần phải để ý đến ông ngoại đâu, ông ăn no rồi.”

Không đúng phải là tức đến no luôn rồi.

Tô Yên lại nhìn về phía Hạ Phi.

Hạ Phi nói: “Mẹ, ông ngoại đúng là no rồi mà, đúng rồi, còn nói không cưới chị gái nhỏ kia nữa, náo loạn với chị gái nhỏ kia một trận rồi chia tay rồi.”

“Có chuyện gì vậy?” Tinh thần bát quái của Tô Yên lại trỗi dậy: “Mẹ vừa mới chợp mặt một tí thôi mà, chẳng lẽ đã bỏ lỡ kịch hay gì rồi sao?”

Hạ Vũ Mặc cười tủm tỉm nói: “Chị gái nhỏ lên giường với ông Vương sát vách, không đúng là tiểu Vương mới phải chứ.”

Tô Yên hiểu ra trong chốc lát, lập tức tỏ vẻ cảm thông với Tô Đình Nghiêm: “Đồng chí lão Tô quá khổ rồi.”

Đời này phải đội nón xanh suốt.

Tô Yên ăn cơm, bảo chị Lý chuẩn bị đồ ăn khuya, cô tự mình đưa đến cho Tô Đình Nghiêm.

Gõ cửa một lúc lâu, Tô Đình Nghiêm mới mở cửa.

“Đồng chí lão Tô, một người phụ nữ thôi mà, đừng nghĩ quẩn, con bưng cho cha một phần sủi cảo đây, nhanh ăn đi.”

Tô Đình Nghiêm vẫn còn rất phiền muộn, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, bên cạnh để một bình rượu, than thở: “Tiểu Yên, không giấu con, cha muốn một đứa trẻ thuộc về chính mình.”

Tô Yên hơi ngẩn người, không phải kinh ngạc vì Tô Đình Nghiêm muốn trẻ con, mà là kinh ngạc khi Tô Đình Nghiêm kể chuyện này cho cô nghe.

Tô Vân và cô đều không phải là  con gái ruột của Tô Đình Nghiêm, cô cũng có thể hiểu được Tô Đình Nghiêm.

“Chỉ cần cha tìm được một người chân thành với cha, con sẽ không ngăn cản.” Tô Yên nói: “Những người phụ nữ xinh đẹp mà cha tìm có được mấy ai thật lòng đâu chứ?”

Một bên cần tiền, một bên cần sắc.

Không ai cao quý hơn ai cả.

Tô Đình Nghiêm trầm mặc mấy giây, hỏi: “Tiểu Yên, con cảm thấy chị Lý như thế nào?”

Tô Yên mở to hai mắt nhìn: “Đồng chí lão Tô, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu, cha tâm địa gian xảo, vẫn là đừng trêu chọc đến chị Lý.”

Chị Lý là người vùng khác, làm việc cho nhà họ Tô được mấy tháng rồi, là người cần cù chăm chỉ, không thích nói chuyện, thành thật làm việc, cũng sắp bốn mươi mấy tuổi, tướng mạo bình thường, đã ly hôn rồi.

Tô Yên cũng không phải không vừa mắt chị Lý, mà là lo lắng Tô Đình Nghiêm hứng thú được ba phút mà làm hại chị Lý.

“Thôi bỏ đi, cha vẫn nên ăn sủi cảo thì hơn.” Tô Đình Nghiêm bưng lên sủi cảo ăn.

Trên phương diện tình trường, Tô Đình Nghiêm cũng được xem như người lão luyện, chút thất bại này chưa được mấy ngày đã khôi phục lại rồi.

Lệ Quốc Minh còn đang đi lánh nạn, Tô Duy trong thời gian ngắn cũng sẽ không ra ngoài được.

Trong nháy mắt đã đến ngày Lục Cận Phong đi gỡ băng gạc.

Ông cụ Lục đã sớm đến bệnh viện, Tô Yên cũng có chút khẩn trương,

Hạ Phi Hạ Vũ Mặc cũng có mặt.

Tô Yên hỏi: “Anh Xa, mở ra băng gạc là anh ấy có thể nhìn thấy rồi nhỉ.”

Xa Thành Nghị nói: “Trên lý thuyết là như vậy.”

Ý là, còn có thể có chút chuyện ngoài ý muốn sao?

“Anh có khẩn trương không?” Tô Yên nắm tay Lục Cận Phong, ngược lại cô rất khẩn trương.

Lục Cận Phong khóe miệng cong lên: “Cậu ấy phẫu thuật, chưa bao giờ thất bại.”

Xa Thành Nghị nói: “Cô đừng nghe lời tâng bốc của cậu ta, bây giờ tôi mở băng gạc cho cậu.”

Lục Cận Phong ngoài miệng nói không khẩn trương, trong lòng bàn tay vẫn có một tầng mồ hôi rất mỏng, Tô Yên cảm nhận được, lại nắm chặt thêm một chút.

Băng gạc từng tầng từng tầng được mở ra, còn lại một tầng cuối cùng, Xa Thành Nghị tháo ra phải càng cẩn thận hơn, những người khác cũng càng khẩn trương hơn.

Lớp băng gạc cuối cùng được dỡ xuống, Xa Thành Nghị thở phào nhẹ nhõm, nói: “Mở to mắt thử xem.”

Đã rất lâu không nhìn thấy ánh sáng, Lục Cận Phong thử chậm rãi mở ra, chỉ hé mắt một chút,  tia sáng nhức mắt khiến anh có chút không thích ứng được.

Lục Cận Phong lại nắm chặt mắt, lần nữa thử chậm rãi mở ra, từng người trước mắt cũng dần dần đập vào tầm mắt.

Anh có thể nhìn thấy rồi.

“Có thể nhìn thấy không?” Tô Yên khẩn trương hỏi.

Lục Cận Phong nở nụ cười: “Buổi sáng em ăn rau hẹ, trên răng còn dính kìa.”

Nghe vậy, Tô Yên mặt đỏ tới mang tai, trừng mắt lườm Lục Cận Phong, nhanh chóng kéo khăn tay lau rau hẹ trên răng.

“Có thể nhìn thấy, có thể nhìn thấy rồi.” Ông cụ Lục vô cùng vui vẻ.

Lục Cận Phong nhìn về phía Hạ Phi Hạ Vũ Mặc, sau khi biết đây là hai đứa con ruột của mình, lần thứ nhất mở to mắt nhìn thấy dáng vẻ của bọn chúng, chợt cảm thấy nhìn thế nào cũng giống mình.

“Hạ Phi, Tiểu Vũ, hai con tới đây.” Lục Cận Phong vẫy vẫy tay.

Hạ Phi Hạ Vũ Mặc cùng đi qua đó.

“Chú Lục.”

“Đại ca Lục.”

Lục Cận Phong muốn cho hai người đổi cách xưng hô, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn nuốt trở về, thời khắc này không thể vội vàng, nhận lại con trai là chuyện lớn, không thể vội vàng được.

Lục Cận Phong vỗ vỗ bả vai của hai đứa nhóc: “Thằng nhóc thối.”

Tất cả tình thương của cha cùng với cảm giác mắc nợ với hai đứa trẻ đều gói gọn trong ba chữ này.

Cũng may mà hai đứa trẻ này thông minh, bằng không sẽ không thể khỏe mạnh đứng trước mặt anh và Tô Yên.

Từ lúc vừa ra đời, hai đứa bé này đã không có cha mẹ bên cạnh, là những đứa bé hoàn toàn tự do lớn lên, không làm đường lạc lối đã là chuyện hiếm thấy rồi.

Huyết thống là thứ rất kỳ diệu, dưới tình hình không biết hai đứa bé này là con ruột của mình, trước đó Lục Cận Phong vì cứu hai đứa bé, cũng bằng lòng đánh cược cả tính mạng của mình.

Đây có lẽ là chuyện mà từ trước tới nay anh làm rất đúng, ít nhất không có để cho mình tiếc nuối cả.

Tô Yên nhìn xem cha con ba người, bàn tay vuốt ve bụng, hạnh phúc chắc hẳn chính là như vậy, người một nhà ở cùng một chỗ.

Sau khi Lục Cận Phong khôi phục mắt, chuyện đầu tiên chính là xử lý Tần Nhã Đan.

Trước đó chỉ là nghi ngờ, sau khi Hạ Vũ tìm được chứng cớ Tần Nhã Đan làm hại Trần Tố Anh, nơi Tần Nhã Đan ở, anh cũng biết.

Khách sạn Bốn Mùa.

Tần Nhã Đan cả ngày đều cảm thấy lòng hoảng loạn, sau khi Lệ Quốc Minh bị bắt, cô ta vẫn luôn ở khách sạn Bốn Mùa, tìm kiếm cơ hội để ra tay với Tô Yên.

Nhưng Tô Yên đi đến đâu, đều có người bảo vệ đến đây, cô ta vẫn không có cơ hội ra tay.

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, là Tần Nhã Hân gọi điện tới.

“Chị, cha đã vào đó được nửa tháng rồi, chị cũng không thể mặc kệ được, Địa Sát đã loạn lắm rồi.”

“Chị là một người sắp chết, còn có thể quản được gì chứ?” Tần Nhã Đan nói: “Em yên tâm, cha không có việc gì đâu, nếu như muốn thật sự có chuyện, cũng sẽ không sau khi bị bắt vào đó vẫn không có động tĩnh gì đâu, Tô Yên nói thế nào cũng là con gái của cha, cô ta sẽ không để cho Cận Phong thực sự đuổi tận giết tuyệt đâu.”

“Chị vẫn đang ở Đế Đô hả?” Mặt Tần Nhã Hân bị thương, cũng không đi ra ngoài, cô ta nào còn dám đi ra ngoài gặp người khác chứ.

“Anh ấy sắp ra viện rồi!”

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.

Trong lòng Tần Nhã Đan giật thon thót, cô ta giống như đã đoán được người bên ngoài là ai.

Tần Nhã Đan nói với đầu bên kia điện thoại: “Nhã Hân, nhớ kỹ lời chị nói, buông tay đi, em còn trẻ, đừng chôn vùi trên người  Lục Cận Phong nữa, bất luận là em hay là chị, hay là Tô Yên, đều khó có thể có kết quả với anh ta.”

Cô đã không quay đầu lại được, cô chỉ có thể khuyên Tần Nhã Phỉ.

Tần Nhã Hân đối với Lục Cận Phong chỉ là nhất thời mê luyến, sùng bái, cô ta mến mộ khoảng thời gian Lục Cận Phong và Tần Nhã Đan đã trải qua.

Chuyện gì Tần Nhã Hân cũng muốn phân cao thấp với Tần Nhã Đan, mới cthật sự cho rằng bản thân cũng yêu thương Lục Cận Phong, thực ra ngay chính bản thân cô ta cũng không ý thức được, đây không phải là yêu.

Tần Nhã Hân nghe không hiểu: “Chị, chị có ý gì? Cái gì gọi là không kết quả? Tô Yên chị ta…”

Lời còn chưa nói hết, Tần Nhã Đan đã dập máy.

Chuông cửa vẫn còn ngân vang, cô ta sửa sang lại một chút, lúc này mới đi ra mở cửa.

Đứng ở cửa, chính là Lục Cận Phong và Hạ Vũ.

“Cận Phong.” Tần Nhã Đan nở một nụ cười, giống như lúc mới gặp, dịu dàng..

Trong nội tâm cô ta đã có quyết định, lúc đối mặt với Lục Cận Phong, cũng không luống cuống.

Lục Cận Phong đi vào, ném một đống ảnh chụp từ camera giám sát lên bàn: “Là tự thú, hay là tôi ra tay, cô chọn đi.”

Trong tấm ảnh, Tần Nhã Đan hốt hoảng rời khỏi bệnh viện, trên tay còn có vết máu.

Đây đều là sau khi Lục Cận Phong lấy lại ánh sáng, bản thân lại đích thân đi sửa chữa hệ thống theo dõi, mới lấy được những tấm ảnh này.

Những thứ này so những gì Hạ Vũ điều tra trước đó, càng hùng hồn hơn.

Tần Nhã Đan liếc mặt nhìn ảnh chụp, cười khổ: “Tôi đã sớm viết anh sẽ tìm đến cửa mà, tôi vẫn luôn ở đây chờ anh, đối với việc làm bác gái bị thương, thực sự không phải chủ ý của tôi, là cô biết quá nhiều, ta đây cũng là vì chào cô.”

“Tần Nhã Đan.” Lục Cận Phong chợt bóp chặt cổ Tần Nhã Đan, lạnh lùng như băng: “Có tin bây giờ tôi giết chết cô không.”.”

Tần Nhã Đan hết lần này tới lần khác khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.

“Cận Phong, anh không muốn biết cha anh chết như thế nào sao?” Tần Nhã Đan vội la lên: “Vụ tai nạn xe cộ năm đó của cha anh, không phải là ngoài ý muốn, lúc đó cha em nhìn trúng tập đoàn Tập Thị, muốn hợp tác với cha anh, cha anh từ chối, cho nên cha em thẹn quá hoá giận tạo ra tai nạn giao thông, hại chết người của bố anh, cha em cũng là cha ruột của Tô Yên là cha ruột của anh, Tần Chấn Thiên.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.