Chương trước
Chương sau
Lời nói của Trần Nhã Đan đối với Lục Cận Phong mà nói, không thể nghi ngờ chính là sấm sét giữa trời quang, lúc cô ta nói Tần Chấn Thiên là người hại chết cha mình, giống như trong đầu có thứ gì đó nổ tung.

Hạ Vũ bên cạnh cũng bất ngờ trợn mắt hốc mồm.

Nếu như giữa Lục Cận Phong và Tô Yên cách nhau huyết hải thâm cừu, vậy điều này gọi là gì chứ?

Vậy không phải sẽ biến thành bi kịch sao?

Đôi mắt Lục Cận Phong đỏ tươi, sức lực giữ chặt Tần Nhã Đan lại tăng lên một chút: “Lời cô nói, tôi sẽ không tin một lời nào đâu, giết cô, ô uế tay của tôi, cô tự đi tự thú đi.”

Nói xong, Lục Cận Phong hất người ra.

Tần Nhã Đan té ngã trên đất, chạm vào cổ hít lấy hít để.

“Lục Cận Phong, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em còn không hiểu rõ anh sao? Chuyện cha anh xảy ra tai nạn rất kỳ quái, lẽ nào anh không nghi ngờ sao? Thực ra trong lòng anh cũng đã tin tưởng, chỉ là anh sợ, sợ Tô Yên biết.”

Tần Nhã Đan cười, cười điên cuồng, cười tùy tiện, cũng cười ra nước mắt.

“Giấy không gói được lửa, một ngày nào đó Tô Yên cũng sẽ biết chuyện, ngược lại tôi muốn xem xem, giữa hai người có huyết hải thâm cừu, các người sao có thể hạnh phúc ở bên nhau chứ.”

Tần Nhã Đan dường như nghĩ tới điều gì, đứng lên, cười nói: “Đúng rồi, Tô Yên mang thai, anh nói xem nếu như để cha tôi biết cô ta mang thai con của kẻ thù, còn có thể để cho cô sinh ra hay không?”

Lục Cận Phong tức giận phun trào: “Cô im miệng ngay cho tôi.”

“Anh không muốn ở bên cạnh tôi, vậy thì tôi cũng sẽ không để các người được toại nguyện, bác gái cũng đã biết được chân tướng của vụ tai nạn xe cộ, anh cảm thấy bác ấy có thể tiếp nhận con gái của kẻ thù hại chết con gái mình làm chồng không?”

Tần Nhã Đan thê lương cười nói: “Cận Phong, đây là số mệnh.”

“Tô Yên sẽ là vợ tôi, đây chính là  số mệnh trời định.” Ánh mắt thâm thúy của Lục Cận Phong  khẽ híp, tia sáng sắc bén xẹt qua: “Người sống cũng không chống lại nổi, một người chết, càng không thể ngăn cản được.”

Tần Nhã Đan sững sờ: “Người chết kia chính là cha của anh đấy.”

Lục Cận Phong hừ lạnh một tiếng: “Nếu có ngày ông đây chết đi, đừng nói con trai tôi nhìn trúng con gái của kẻ thù, cho dù là nhìn trúng kẻ thù ông đây ở dưới cửu tuyền cũng sẽ đốt chúc mừng bọn anh trăm năm hảo hợp.”

Tần Nhã Đan hoàn toàn cạn lời, cô ta cho rằng mối thù giết cha có thể khiến cho hai người thù ghét nhau,  kết quả gì đây?

Lục Cận Phong căn bản không quan tâm.

Tần Nhã Đan đột nhiên nghĩ tới trước đó cô ta thăm dò chuyện của Tô Yên, bất luận là cầm video giả hay là cầm video thật thì cũng không thể ly gián hai người.

Tần Nhã Đan không rõ, cô ta nghĩ mãi mà không rõ, trên đời này làm sao có thể có hai người tin tưởng nhau như vậy.

“Tại sao người kia là Tô Yên? Tại sao anh có thể vì cô ta mà buông xuống rất cả? Cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ rách nát chưa chồng mà đã sinh con, thay đổi thất thường, cô không đáng.” Trong mắt Tần Nhã Đan tràn đầy sự điên cuồng.

“Hạ Phi Hạ Vũ Mặc, là con ruột của Lục Cận Phong tôi.”

“Đến bây giờ cô vẫn còn tự lừa mình dối người sao, đừng cho là tôi không biết, lúc đó trong tiệc mừng thọ những lời đó chỉ là để bảo vệ Tô Yên mà thôi…”

Lục Cận Phong nhẹ nhàng đánh gãy lười của cô: “Năm năm trước, đêm đó cô mất tích, Lục Thừa Mẫn hạ thuốc cho tôi, mà người giải quyết giúp tôi là chính là Tô Yên, Hạ Phi Hạ Vũ Mặc, là con trai của Tô Yên.”

Trong nháy mắt đó, toàn bộ không gian giống như cô động lại.

Lục Cận Phong lại tới gần một bước, tiếng nói trầm thấp mà chất lạnh: “Cô hỏi tôi tại sao là Tô Yên, bởi vì trong lòng cô ấy tôi chỉ là một người đàn ông, mà không phải người cầm quyền của tập đoàn Lục Thị, cũng không phải thủ lĩnh Ám Dạ.”

Trong nháy mắt Tần Nhã Đan nghĩ đến chính mình, cô ta thích Lục Cận Phong, nhưng lại không thể buông xuống thân phận cô chủ Tần của nhà họ Tần, cô ta không dám làm trái mệnh lệnh của cha.

Trước kia cô ta lựa chọn giả chết để trở về nhà họ Tần, là cô ta vứt bỏ Lục Cận Phong.

“Tôi thua rồi, thua một cách thảm hại.” Tần Nhã Đan nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.

“Nể tình quen biết nhiều năm, tôi giữ chút thể diện cho cô.”

Bỏ lại lời này, Lục Cận Phong quay người rời đi.

Hạ Vũ nhanh chóng đuổi theo.

Tần Nhã Đan tê liệt trên mặt đất, hai mắt ngẩn người.

Lục Cận Phong cũng đã rời đi rất lâu, màn đêm buông xuống, cô ta mới chuyển động con mắt, nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài của số, đứng dậy đi đến bên giường.

Trên tủ đầu giường cô ta đã sớm chuẩn bị một lọ thuốc ngủ.

Lần này cô ta tới Đế Đô, không có ý định trở về nữa.

Bi thương chua xót, lòng cũng đã chết, lòng chết thì không phải sợ hãi cái chết nữa.

Tần Nhã Đan dốc hết lọ thuốc ngủ sau đó an tĩnh nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, nhẹ nhàng nói câu: “Cận Phong, vĩnh biệt.”

Tần Nhã Đan nhắm mắt lại, cũng không còn tỉnh lại.

Nam Sơn Biệt thự.

Hạ Phi Hạ Vũ Mặc còn chưa ngủ, đang ở trong phòng huấn luyện rèn luyện.

Tô Yên ăn một chút hoa quả, trở về phòng nghỉ ngơi.

Cô lật xem cuốn bách khoa toàn thư về thực đơn dành cho phụ nữ, càng nhìn càng đói.

Tô Yên liếm môi một cái, thầm nói: “Đây đúng là một quyết định sai lầm.”

Hơn nửa đêm, cô lại xem thực đơn gì chứ.

Tô Yên đang định đổi quyển sách khác, thì đã nghe thấy tiếng còi xe của Lục Cận Phong vang lên.

Không bao lâu, Lục Cận Phong đi vào trong.

Tô Yên ở trên giá sách tìm sách, hỏi: “Anh đi đâu vậy, lúc này mới trở về, đúng, ta nhớ được trên giá sách có một bản nước Pháp tác phẩm nổi tiếng, sao lại không chứ”

“Anh tới lấy đi.”

Lục Cận Phong đi qua, duỗi tay ra, từ giá sách tầng cao nhất lấy được.

“Chính là chỗ này.” Tô Yên nhắc tới: “Vừa nhìn một bản thực đơn bách khoa toàn thư, em đã cảm thấy đói bụng rồi, còn nhìn những thứ này, dễ dàng ngủ lắm.”

Lục Cận Phong chăm chú nhìn Tô Yên, ánh mắt ôn nhu lại phức tạp, mặc đồ ngủ, vén tóc Tô Yên so ngày bình thường thì dịu dàng hơn mấy phần.

Bộ dáng nói lải nhải, khiến anh giống như nhìn thấy cuộc sống sinh hoạt mấy năm sau của hai người, để cho trong lòng người cảm thấy ấm áp.

Bụng Tô Yên đã bắt đầu lộ ra, đặc biệt là lúc nằm xuống, nơi bụng nâng lên một đoàn, càng thêm rõ ràng.

Tô Yên gặp Lục Cận Phong đứng bất động bên cạnh giá sách, buồn bực: “Anh làm sao thế? Vừa đi ra ngoài có một chuyến thôi mà đã u buồn vậy?”

Lục Cận Phong định thần: “Tiểu Yên, ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng đi?”

“Vội vàng thế hả?” Tô Yên hỏi: “Ngày mai là ngày tốt sao?”

Lục Cận Phong đi đến chỗ Tô Yên, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, ấm áp cười nói: “Ở cùng với cô, ngày ngày đều là ngày tốt lành.”

Tô Yên cười: “Miệng càng ngày càng ngọt.”

Lục Cận Phong ôm em Tô Yên: “Ngày mai đi thôi, anh muốn sớm một chủ muốn để tên của em xuất hiện trên ô phối ngẫu của anh.”

“Được!” Tô Yên cười đáp ứng: “Ngày mai sẽ đi.”

Còn có già mồm cãi láo gì đó, chuyện sớm hay muộn.

“Tiểu Yên, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em, quãng đời còn lại đều chỉ có em thôi.”

Lời tâm tình giản dị không màu mè, thường được hưởng thụ nhiều nhất.

Tô Yên cảm giác mỗi một cái tế bào đều vô cùng ngọt ngào.

Hôm sau.

Lục Cận Phong dậy sớm, giống như phụ nữ lật tìm quần áo trong tủ, trên giường trên ghế sa lon ném đầy quần áo.

Hai giờ trôi qua, Lục Cận Phong vẫn chưa quyết định được nên mặc bộ quần áo nào, đeo chiếc cà vạt nào, đi đôi giày nào.

Tô Yên cạn lời, ngáp một cái: “Còn không đi ra ngoài, cục dân chính sẽ đóng cửa đấy.”

“Bà chủ Lục, đeo chiếc nào thì đẹp?” Trong tay Lục Cận Phong cầm mấy cái cà vạt, không biết chọn như thế nào.

Ngày quan trọng như vậy, chắc chắn không thể làm qua loa được.

Tô Yên rất ít khi nghe Lục Cận Phong gọi cô là bà chủ Lục, đột nhiên nghe xong, cảm thấy cũng không tệ lắm, còn êm tai hơn so với gọi bà xã nhiều.

“Cái này đi.” Tô Yên chọn cà vạt màu bạc, nhéo nhéo mặt của Lục Cận Phong: “Với cái gương mặt nào cho dù khoác bao tải cũng đẹp mắt.”

Lời này lấy lòng Lục Cận Phong.

“Được, nghe lời bà chủ Lục vậy.” Lục Cận Phong giao quyền lựa chọn cho Tô Yên, quần áo đều do Tô Yên kết hợp.

Nửa giờ sau, hai người mặc chuẩn bị cẩn thận đi ra ngoài.

Hạ Vũ Mặc thì thầm: “Con cũng muốn đi.”

Lục Cận Phong dắt Tô Yên lên xe: “Chú với mẹ con đi lĩnh chứng, con xem náo nhiệt cái gì, trước tiên sang bên cạnh chơi đi, lúc trở về sẽ phát hồng bao cho con.”

Hạ Phi cũng xuất hiện: “Người tình cờ gặp cũng phải có phần.”

Tâm trạng của Lục Cận Phong vô cùng tốt, hào khí nói: “Ai cũng có phần, chia sẻ niềm vui.”

Tô Yên ngồi ở trong xe mỉm cười, cô không cảm thấy khẩn trương, chỉ có hạnh phúc.

Lục Cận Phong thực hiện lời hứa của anh, sau khi khôi phục mắt thì đi lĩnh chứng ngay.

Lục Cận Phong đi đường tắt đến cục dân chính, trong cốp sau còn chuẩn bị một túi lớn kẹo mừng và hồng bao, gặp ai cũng chia quà.

Nhân viên công tác của cục dân chính dường như đều được nhận hồng bao của cậu chủ Lục, được ăn kẹo mừng của cậu chủ Lục.

Trước đó Tô Yên  cũng không biết Lục Cận Phong sẽ chuẩn bị những thứ này, nghe thấy người khác không ngừng chúc mừng bọn họ trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long, cô cười trả lời: “Cảm ơn, xin cảm ơn rất nhiều!”

Giấy kết hôn vừa đến tay, còn chưa đi ra khỏi cục dân chính, Lục Cận Phong đã khoe giấy đăng ký kết hôn lên Weibo.

Ngay sau đó… Toàn bộ internet đều tê liệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.