Ba mẹ con Tô Yên trở về nhà họ Tô, Tô Đình Nghiêm vốn dẫn cô tình nhân trẻ về đang thắm thiết ở trong nhà, vừa nghe thấy ba người trở về ngay cả cô tình nhân trẻ cũng vội vàng đuổi đi.
"Tình Tình à, ngày khác anh lại tìm em, em trở về trước đi."
Vu Tình rất lưu luyến, câu lấy tay Tô Đình Nghiêm: "Lão Tô, không có anh buổi tối em không ngủ được."
"Nghe lời đi, cháu ngoại và con gái anh đều đang ở đây." Tô Đình Nghiêm gạt tay cô ta ra rồi gọi tài xế: "Tiểu Vương, đưa cô Vu về đi."
Trãi qua một khoảng thời gian chung sống, Tô Đình Nghiêm yêu thương Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc không thôi, sao có thể nói chuyện anh anh em em với cô tình nhân trẻ trước mặt con nít được, dạy hư mấy đứa nhỏ.
"Vậy... thôi được rồi." Vu Tình miễn cưỡng đồng ý, lúc đi còn làm một cái hôn gió cho Tô Đình Nghiêm, khiến cho trái tim Tô Đình Nghiêm tê tái.
Tuy nhiên vừa xoay lại một cái, lợi dụng chỗ khuất tầm nhìn của Tô Đình Nghiêm, cô ta liền nháy mắt quyến rũ tài xế Tiểu Vương.
Cảnh tượng này vừa khéo lọt vào tầm mắt của Hạ Phi.
Người vừa đi khỏi, Tô Đình Nghiêm liền cười, hỏi Tô Yên: "Đói chưa com, ba kêu chị Lý đi nấu cơm ngay."
Tô Đình Nghiêm kêu người giúp việc nhanh chóng làm cơm, toàn bộ đều là những món ăn mà ba mẹ con Tô Yên thích.
Tô Yên lên tiếng: "Đồng chí lão Tô à, hay là cha đừng nên tàn sát đóa hoa hương sắc, trâu già thích gặm cỏ non nữa, cha cũng đâu thể làm ăn được gì."
Tô Đình Nghiêm đã đổi mấy cô tình nhân trẻ rồi, người nào cũng đều trẻ tuổi xinh đẹp.
Vu Tình là người mới nhất cũng là một người có danh tiếng nổi danh trên mạng.
"Đều là bọn họ tự động nhào đến. Tình Tình vừa dịu dàng lại lương thiện, ba quan sát cô ấy rất lâu rồi, con người cũng thanh thuần. Tiểu Yên à, ba muốn lấy cô ấy." Tô Đình Nghiêm nhắc đến Vu Tình thì vẻ mặt liền khác hẳn. Dáng vẻ lâng lâng, như cả trái tim đều chạy lên người Vu Tình cả rồi.
Tô Yên bêu rếu: "Cô bạn gái trẻ lúc trước, ba cũng nói y như vậy đó."
Đàn ông vẫn thật là chung tình, mãi mãi yêu thích mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Tô Đình Nghiêm cười mỉa nói: "Lần này không giống, lần này là nghiêm túc đó."
"Con lên lầu chợp mắt một lát, cơm chín rồi thì kêu con nha." Tô Yên rẽ câu chuyện sang hướng khác.
Dáng vẻ của Tô Đình Nghiêm như là người cha hiền từ: "Được, con đi nghỉ đi, nấu cơm xong cha gọi con."
Thái độ của Tô Đình Nghiêm ngược lại khiến cho Tô Yên không được thích ứng cho lắm, nghĩ đến chuyện mình không phải là con ruột của Tô Đình Nghiêm, cô muốn nói gì đó, lời đã đến miệng rồi nhưng suy nghĩ rồi lại thôi.
Tô Đình Nghiêm đã biết cô không phải là con gái ruột của mình ngay từ lúc đầu rồi, cô cũng không cần phải nói gì thêm nữa.
Tô Yên lên lầu nghỉ ngơi, Hạ Vũ Mặc trông thấy vết son môi trên cổ của Tô Đình Nghiêm thì líu lo nói: "Ông ngoại ơi, ông đúng là gừng càng già càng cay nha, chơi tới hưng phấn vậy."
Nghe thế, Tô Đình Nghiêm bỗng chốc đỏ bừng cả mặt. Ông ta đằng hắng hai tiếng rồi ngượng ngùng nói: "Cháu ngoại ngoan, cái này là do lúc nãy ông ngoại chơi trốn tìm với chị gái đó, không cẩn thận mới bị dính phải, cháu đừng có nói lung tung."
Hạ Thiên buông một câu: "Ông ngoại à, bọn cháu không phải là con nít ba tuổi."
Hạ Vũ Mặc: "Bọn cháu năm tuổi rồi."
Tô Đình Nghiêm: "..."
Ngụ ý là đừng có nói dối để lừa bọn cháu.
Tô Đình Nghiêm nhạy bén nảy ra một ý, ông ta quỳ xuống giữa Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc: "Cháu ngoại ngoan, ông ngoại cưới chị gái lúc nãy về đây làm bà ngoại mới của bọn cháu, thế nào hả?"
Tô Đình Nghiêm muốn kết hôn rồi, Vu Tình rất phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ của ông ta. Nhưng thái độ của Tô Yên rõ ràng là không đồng ý, ông ta chỉ đành nói ý định của mình cho hai đứa cháu ngoại.
Hạ Phi mở lời khuyên, giọng điệu y như ông cụ non: "Ông ngoại à, lấy vợ là chuyện quan trọng, phải suy nghĩ kỹ mới được."
Tô Đình Nghiêm nhất thời nghẹn lời, ông ta bị đứa cháu ngoại năm tuổi của mình dạy dỗ rồi.
"Tiểu Vũ." Tô Đình Nghiêm nhìn về phía Hạ Vũ Mặc: "Cháu không nhẫn tâm nhìn ông ngoại đến từng tuổi này rồi mà không có ai bên cạnh chăm sóc chứ?"
"Hây!" Hạ Vũ Mặc thở dốc một hơi, nháy mắt với Hạ Phi một cái: "Anh hai, hai là chúng ta vẫn nên tàn nhẫn một chút đi."
Hạ Phi gật đầu: "Ông ngoại, vậy bây giờ ông dẫn bọn cháu đi đến chỗ ở của cô tình nhân trẻ của ông đi. Qua đêm nay thì bọn cháu không giúp ông nữa đâu."
"Bây giờ sao?" Tô Đình Nghiêm không hiểu rõ: "Đi làm gì chứ?"
Hạ Vũ Mặc cười tủm tỉm nói: "Cầu hôn đó."
Hạ Phi nói: "Rèn sắt khi còn nóng."
Nói xong, hai đứa nó dẫn nhau đi ra ngoài, Tô Đình Nghiêm đuổi theo sau. Vốn dĩ thì ông ta thấy không cần phải gấp gáp như vậy, nhưng Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đã lên xe rồi, còn vẫy vẫy tay với ông: "Ông ngoại, mau lên xe đi."
Tô Đình Nghiêm lên xe: "Thật sự phải đi sao?"
Hạ Vũ Mặc chống tay vào khuôn mặt đáng yêu: "Chị gái vừa rồi rất xinh đẹp đó, không cưới về thì thật là đáng tiếc."
Hạ Phi phụ họa thêm: "Ông ngoại lái xe đi. Nếu như ông không đi thì bọn cháu đổi ý ngay đó."
Tô Đình Nghiêm vừa nhớ đến nụ hôn gió trước khi rời đi của Vu Tình thì lung lay, nhất thời tìm lại được tình yêu cuồng nhiệt thời tuổi trẻ: "Được, vậy chúng ta đến tạo bất ngờ cho Tình Tình. Nhẫn kim cương ông cũng đã chuẩn bị xong rồi, ông ngoại cũng lãng mạn một chuyến vậy."
Tô Đình Nghiêm vẫn luôn rất hào phóng với Vu Tình, đã thuê cho cô ta một căn hộ chung cư ở bên ngoài.
Trên đường đi, tâm tình của Tô Đình Nghiêm rất kích động.
Đến trước cửa chung cư, Tô Đình Nghiêm thoáng nhìn thấy xe của tài xế nhà mình: "Xem ra Tình Tình mới về tới."
Hai chiếc xe, một trước một sau rời khỏi nhà họ Tô, lại một trước một sau chạy đến căn hộ.
Đang chìm đắm trong niềm vui sướng sắp lấy vợ, Tô Đình Nghiêm cũng không nghĩ đến việc tại sao xe của tài xế vẫn còn đậu lại trước cửa.
Vì muốn tạo bất ngờ cho Tình tình, sau khi Tô Đình Nghiêm đi lên thang máy rồi cũng không gõ cửa mà trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đứng bên ngoài cửa: "Ông ngoại, ông vào trước đi bọn cháu đứng ở đây đợi một lát."
Tô Đình Nghiêm nghĩ đến thói quen bình thường của Vu Tình, lúc ở nhà ăn mặc rất thiếu vải, cho con nít nhìn thấy quả thật là không hay, cho nên cũng bước vào trước một mình.
Tô Đình Nghiêm vừa mới bước vào, Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi đưa mắt nhìn nhau, Hạ Vũ Mặc bắt đầu đếm: "Một, hai, ba..."
Vừa mới đếm đến ba, bên trong đã truyền ra tiếng quát tháo tức giận của Tô Đình Nghiêm: "Các người đang làm gì đó. Con đàn bà đê tiện, cô dám cắm sừng lên đầu tôi."
"Lão Tô, anh hiểu lầm rồi, lưng của em bị ngứa, kêu Tiểu Vương gãi ngứa giúp em." Vu Tình vội vàng kiếm cớ, cô ta đâu có ngờ giờ này mà Tô Đình Nghiêm còn mò đến đây.
Tài xế Tiểu Vương cũng cầu xin tha thứ: "Ông Tô, tôi thật sự chỉ gãi ngứa cho cô Vu thôi, chúng tôi chưa làm gì cả."
"Tụi bây coi ông đây là con nít ba tuổi hay sao? Gãi ngứa, ông đây gãi ngứa cho hai đứa tụi bây."
"Á, á, á, đừng đánh nữa. Lão Tô, em sai rồi."
Bên trong truyền đến tiếng kêu khóc thảm thiết của Vu Tình, tài xế Tiểu Vương ôm lấy quần áo chạy ra ngoài. Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc nhường đường.
Hạ Vũ Mặc rung đùi đắc ý, ngâm một bài thơ rất trông có rất có phong vị của bậc văn nhân nho sĩ,: "Tình nhân vốn như chim ở chung một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi."
Lại còn biết sửa thơ nữa.
Hạ Phi giơ ngón tay cái lên.
Chỉ vài phút sau, Tô Đình Nghiêm thở phì phò từ bên trong bước ra, Hạ Phi hỏi: "Ông ngoại, ông còn muốn cưới không?"
Tô Đình Nghiêm nhìn thấy Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc mới bừng tỉnh ngộ. Hai đứa nhóc này sớm đã biết hai người này có tư tình nên mới kêu ông ta đến đây.
"Sau cháu biết bọn họ có gian tình chứ?" Tô Đình Nghiêm bực bội. Ngay cả hai đứa nhỏ cũng nhìn thấy cả mà ông ta lại không nhận ra.
Hạ Phi gục gặc đầu: "Dựa vào chỗ này. Ông ngoại đắm chìm trong nhân sắc, mất đi khả năng phán đoán."
Hạ Vũ Mặc cứ như người hầu cận bên cạnh nhà triết học, chậm rãi nói: "Người đang chìm đắm trong tình yêu luôn giống như người mù vậy. Anh nhìn không thấy tôi, tôi nhìn không thấy anh. A, em yêu ơi, em đừng đi, không có em kêu anh phải sống sao đây! Em là trái tim của anh, em là lá gan của anh, chiếm hết ba phần tư sinh mạng của anh."
Hạ Phi: "..."
Tô Đình Nghiêm: "..."
Hạ Vũ Mặc ngại ngùng cười lên rồi trở lại bình thường: "Dùng lực mạnh quá rồi."
"Trở về thôi." Sắc mặt của Tô Đình Nghiêm rất khó coi, tâm tình u ám, cuộc đời của ông ta cứ bị cắm sừng suốt.
Tần Phương Linh cắm sừng ông ta, Vu Tình cũng cắm sừng ông ta, mẹ của Tô Yên... Ông ta nuôi vợ nuôi con giúp cho người ta, kết quả là tới đầu ngón tay cũng chưa được đụng vào.
Còn có ai đáng thương hơn ông ta chứ?
Hạ Vũ Mặc nói với vẻ thân thiết: "Ông ngoại, hay là để con giới thiệu cho ông một người."
Tô Đình Nghiêm khoác tay: "Không cưới nữa. Bắt đầu kể từ hôm nay, ông ngoại của con sẽ là lãng tử trong vườn hoa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]