Rất nhanh sau đó,Thượng Quan Tầm lại tiếp tục cất bước, bên tai tôi vang lên giọng nói có phần bực bội của hắn: “Hoa Thanh Thần, nếu như ngươi thật sự nhàn rỗi,vậy phiền ngươi cùng đến Liên Hiên chuẩn y xem sao.” Nói xong, hắn không dừng chân thêm một lần nào nữa.
Tôi nằm gọn trong vòng tay củaThượng Quan Tầm, theo bước chân đều đều của hắn, toàn thân tôi bồng bềnh phiêu du, vô cùng thoải mái, thì ra cảm giác được người đàn ông bế gọntrong lòng là thế này đây. Tuy tôi đã từng hẹn hò với Dương Hải Đào hơnnửa năm trời, có ôm, có hôn, thế nhưng tên khốn đó thường hay sờ soạnglinh tinh trên người tôi, sau đó khiến tôi phải tức giận đẩy hắn ra xa.Kết quả mỗi lần như vậy, hắn đều ra về trong bực bội. Có lẽ phải ngay từ bắt đầu, tôi đã không ưa tên khốn Dương Hải Đào cho mấy, vì thế mới cóphản ứng kịch liệt đến như vậy. Nhưng lúc này, vòng tay Thượng Quan Tầmlại cho tôi một cảm giác bình an , không có bất cứ tạp niệm nào khác,thật sự dễ chịu và thoải mái...
Vì tối qua ngủkhông được ngon giấc, lại cộng thêm sự giày vò của cơn đau vừa rồi, tôicảm thấy quá đỗi mỏi mệt, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu xuống, tôi népsát khuôn mặt vào lồng ngực hắn, nghe rõ tiếng nhịp tim của hắn mãi thếnày mà ngủ thiếp đi
Thế nhưng, mộng đẹp mãi vẫn chỉ là mộng đẹp, đến rất nhanh và cũng đi cũng rất chóng!
“Tiểu thư, người làm sao thế?” Giọng nói của Thanh Thanh khiến tôi bất đắc dĩ phải mở mắt ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-cung-trang-tim-tinh-yeu/41850/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.