Màn đêm dần buông, tôi quay sang dặn dò Thanh Thanh điểm thêm vài ngọn đèn. Trong phòng tuy có sáng hơn một chút nhưng so với những bóng đèn tiết kiệm năng lượng ởthời hiện đại thì còn kém xa đến mười vạn tám ngàn lần. Tôi đột nhiênnhớ ra một việc, vội tìm kiếm trong ngăn kéo một hồi, sau cùng tìm đượcmấy chiếc gương của Hạ Chi Lạc. Tôi đem chúng ra đặt trước đèn, cả cănphòng lập tức sáng bừng lên. Thanh Thanh thấy vậy kinh ngạc đến há hốcmiệng, ngay người nhìn tôi chăm chú.
Tôi chuyên tầm dùng bột màuvàng tô màu cho bộ y phục lụa sáng nay Nhược Lan mặc. Đột nhiên, tôi lại nghe thấy tiếng tiêu tối qua vang lên, vẫn là khúc “Phượng cầu hoàng”đó. Tôi đặt bút sang một bên, nghe ra tiếng tiêu lúc này không còn bi ai như hôm qua nữa, mà dường như ẩn hiện trong đó còn thêm ý đợi chờ, mong mỏi. Lẽ nào tiếng sáo quỷ quái của tôi tối qua đã khiến người đó bấtngờ nhớ nhung?
Tôi khoác thêm tấm áo choàng rồi bước ra ngoàiLiên Hiên, đứng bên hồ sen. Ánh trăng rọi xuống mặt hồ, khẽ rung độngtheo từng gợn sóng, thi thoảng tôi còn trông thấy bóng liễu điệu đàtrong gió, xa xăm truyền tới tiếng côn trùng kêu rả rích. Thật không ngờ cảnh tượng dưới trăng bên ngoài Liên Hiên lại khiến con người ta đắmsay đến vậy! Đúng là một đêm trăng thanh hoa đẹp!
Tôi vẫy tay gọi Thanh Thanh, ra hiệu cô bé mang cây sáo của tôi đến. Tôi dùng tiếng sáo chói tai cắt ngang khúc “Phượng cầu hoàng” kia lần nữa. Tiếp đó, tôiliền thổi khúc “Đêm hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-cung-trang-tim-tinh-yeu/41851/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.