Chương trước
Chương sau
Thượng Quan Tầm lại hỏi: “Hạ Chi Lạc, cô nói nói gì đi chứ! Rốt cuộc cô bị làm sao hả?”
Thượng Quan Tầm không ngừng lay hỏi, tôi lại càng cảm thấy tột cùng căngthẳng. Thượng Quan Tầm, anh bị bại não hả? Anh đã bao giờ nhìn thấyngười nào toàn thân co giật mà vẫn có thể nói chuyện bình thường không?
Khó khăn lắm tôi mới hít được một hơi thật sâu, sau đó thu hết sức lực cònlại trong người cố gắng nói ra vài từ: “Nhân trung…ấnmạnh…vào…hổ…khẩu…ấn mạnh…” Lúc này toàn bộ khuôn mặt và bờ môi tôi đềuđã tê dại, cứng đờ...
Thượng Quan Tầm nghe tôinói xong, lập tức đưa tay giữ lấy phần cằm của tôi rồi dùng ngón tay cái ấn mạnh vào nhân trung. Ngay cả huyệt hổ khẩu nằm trên cánh tay phảicủa tôi cũng nhanh chóng được Đồng Võ ấn mạnh, trước khi ấn Đồng Võ còntôn kính nói: “Vương phi nương nương, thuộc hạ xin đắc tội!”
Cáitên khốn Thượng Quan Tầm không nói được một câu lễ độ, lại còn khôngbiết thương hoa tiếc ngọc, hắn dùng sức rất mạnh ấn vào nhân trung củatôi. Tôi thật sự sợ rằng, hắn sẽ ấn cả hàm răng tôi trôi tuột vào bụngmất.
“Ưm…ưm…” Đau chết đi được, tên khốn này không thể nhẹ nhànghơn được sao? Đau quá đi mất, đừng có ấn nữa, tôi dùng sức tàn lắc lắcđầu.
“Hạ Chi Lạc, rốt cuộc cô đang làm gì thế hả? Muốn ta ấn vàohuyệt nhân trung, vậy mà cô cứ lắc đầu qua lại thế này, ta làm sao mà ấn được?”
“Ưm…ưm…a…heo…ưm…ưm…ưm…a…heo…”
“Hạ Chi Lạc, rốt cuộc cô muốn như thế nào hả? Hoặc là cô nói câu gì đó, hoặc là đầu cô đừng có cử động nữa, heo cái gì mà heo?”
Thượng Quan Tầm, anh là đồ đầu heo, huyệt nhân trung của tôi bị anh ấn như vậy làm sao mà mở miệng nói chuyện được?
“A…ưm…a…ưm…” Tuy rằng nhân trung đang bị ấn mạnh, không khí đối với tôi vẫn vô cùngquan trọng, bất luận thế nào, tôi vẫn phải hít thở mới được.
“Người phụ nữ này hình như có một khoảng thời gian không gây chuyện gì là toàn thân lại không khỏe hay sao ấy?”
“Ưm…a…a…ưm…”
“Phiền cô đừng có khóc lóc nữa, trước tiên hãy khống chế cảm xúc của bản thânlại đi!” Khẩu khí của Thượng Quan Tầm cực kì đáng ghét.
“Vươnggia, có phải vì người ấn vào huyệt nhân trung của Vương phi mạnh quá,cho nên Vương phi không thể nào nói chuyện được không?” Đồng Võ thôngminh đưa ra ý kiến.
Thật không ngờ bộ não của Đồng Võ lại không hề ngô nghê như thân hình, đúng là phải cảm ơn trời đất!
“Thật sao?” Thượng Quan Tầm nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Ưm…ưm…” tôi ra sức gật đầu, đúng thế, Đồng Võ nói không sai chút nào.
“Tại sao cô không nói sớm?” Sắc mặt của Thượng Quan Tầm có phần gượng gạo,ngón tay ấn trên huyệt nhân trung của tôi cũng được buông lỏngra....
Tôi như thoát được đại nạn, tham lam hítthở không khí. Dần dần, cơ thể tôi cũng bình ổn trở lại, cuối cùng không cần phải há miệng để hít thở nữa, nhưng khí huyết trong người vẫn chưaổn định, lồng ngực vẫn phập phồng không ngừng, giống như thể đang sụtsùi khóc vậy.
Thượng Quan Tầm đưa lời quan tâm, gặng hỏi: “ Thế nào? Đã đỡ hơn chưa?”
“ Ừm….hu….hu…” Tôi thở dài một tiếng, đã có thể ổn định lại tâm trạng, thế nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn xuống hai má.
“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại biến thành bộ dạng quỷ quái này?” Thượng Quan Tầm cau màu nhìn tôi, hỏi.
Đúng thế, trông tôi lúc này thật sự quỷ quái, thậm chí vô cùng xấu xí, trước đó còn bị ai đó nhận nhầm thành người hầu. Rốt cuộc tại sao tôi lạibiến thành bộ dạng quỷ quái này? Lẽ nào tôi phải nói với hắn rằng, vìmùa xuân đến rồi, chó mèo, động vật đều bắt đầu phát dục, cho nên vừasáng ngày ra, tôi cũng phải ra ngoài hoạt động thân thể. Sau đó, khinhận ra bản thân hoàn toàn thất bạn, không có bất cứ người đàn ông nàoyêu thương, vì vậy mới khóc lóc, cảm xúc không ổn định, lại thêm vậnđộng mạnh nên cơn đau tim bộc phát. Sau cùng, vốn dĩ đã có thể dần dầnđiều chỉnh ổn định lại nhịp tim nhưng vì nhìn thấy hắn nên cảm xúc lạiđột ngột trở nên kích động, khiến cơn đau tim bùng tái phát. Hắn thựcsự muốn tôi nói như vậy sao?
Tôi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳngvào mắt hắn, muốn xem xem trong đó cảm xúc của hắn lúc này là phẫn nộhay thực lòng quan tâm, thế nhưng lại bị đôi mắt sâu như hồ nước của hắn cuốn hút. Ban đầu tôi chẳng có chút cảm tình nào với hắn, nhưng bởi vìhắn vừa diễn một màn anh hùng cứu mĩ nhân khá xuất sắc, cộng thêm vẻ đẹp trai chết tiệt sẵn có, khiến cho trái tim tôi khẽ khàng rung lên. Thôibỏ đi, từ nay tôi sẽ làm đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân vậy.
“ Cảm ơn nhiều.” Lúc này tôi chẳng có nhiều lời để nói với hắn.
“ Cô…” Ánh mắt của Thượng Quan Tầm đột nhiên trở nên si mê. Chúng tôi cùng lúc nhìn nhau “ đắm đuối.”
“ Tầm ca ca!” Một giọng nữ trong trẻo bất ngờ vang lên, cắt ngang giây phút trầm lặng giữa tôi và Thượng Quan Tầm.
Tôi quay đầu lại thì thấy một bóng hồng đang tiến nhanh về phía mình. LàHoa Thanh Lâm, em gái Hoa Thanh Thần. Thêm một cô nàng nữa ái mộ ThượngQuan Tầm không khác gì Hạ Chi Lạc.
Hoa Thanh Thần ẽo à ẽo ợt đisau Hoa Thanh Lâm, vừa đi vừa ném tới một câu rõ là vô duyên: “ Ồ, Tầm,từ khi nào ngài bắt đầu hái hoa dại bên đường vậy?”
Thượng Quan Tầm chẳng buồn để tâm đến hắn, quay sang nhìn tôi: “ Có thể cử động được không?”
“ Ưm.” Cơn đau khi nãy đã giày vò và lấy đi nửa phần sức lực trên cơ thểtôi. Giờ tôi thật không muốn nói chuyện, cũng chẳng muốn động đậy gìthêm, chỉ có thể từ từ hít thở không khí mà thôi....
Bỗng cả cơ thể nhẹ bẫng, tôi kinh ngạc ngước mắt lên nhìn Thượng Quan Tầm,không ngờ hắn bế bổng tôi lên rồi nhanh nhẹn bước về hướng Li Hiên.
“ Tầm ca ca…” Hoa Thanh Lâm cuối cùng đã chạy đến chỗ chúng tôi, khi nhìn thấy bộ dạng hết sức khổ sở của tôi liền nói: “ Tầm ca ca, người này là ai thế?”
Thượng Quan Tầm vừa định mở miệng liền bị Hoa ThanhThần ngắt lời: “ Thượng Quan Tâm, hôm nay hình như ngài có gì đó rất kìlạ thì phải? Ta nhất định phải xem xem tiểu nha đầu đó rốt cuộc là ai,mà lại có thể khiến ngài nửa ôm nửa bế giữa thanh thiên bạch nhật thếnày. Thậm chí còn muốn đưa vào trong Li Hiên nữa.”Chính vào lúc HoaThanh Thần thò đầu tới nhìn, Thượng Quan Tầm liền lên tiếng: “Hoa ThanhThần, nếu như phụ nữ trong Hoàng cung Đại viện không ai đến tìm ngươichuẩn bệnh thì hãy đi đến cửa thành Đông Hoa bày hàng, tin chắc đám phụnữ ở đó sẽ sắp xếp thành hàng dài tới tận cửa thành Tây Hoa để chờ ngươi khám bệnh đó!”
Hóa ra Thượng Quan Tầm cũng độc mồm độc miệng raphết! Ha Ha! Nếu không phải lúc này khí huyết của tôi chưa ổn định, taychân bất lực, tôi nhất định sẽ nhảy dựng lên bật cười thành tiếng. Nhưng giờ tôi chỉ có thể nhịn cười, khẽ ho vài tiếng.
Thượng Quan Tầm thấy vậy, lo lắng gặng hỏi: " Cô vẫn ổn chứ?'
Tôi điều chỉnh lại khí huyết, hít một hơi thật sâu, đáp: " về Liên Hiên, cảm ơn."
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt đầu nghi hoặc, mãi lúc sau đôi môi vẫn mím chặt,chẳng nói thêm gì, sau cùng ôm tôi đi về hướng Liên Hiên.
" Tầm ca ca, đợi muội với." Hoa Thanh Lâm chạy theo sau, cất tiếng gọi.
" Tầm, nàng ấy....nàng ấy là a hoàn của Liên Hiên sao?" Hoa Thanh Thầnsuy ngẫm một hồi rồi thảng thốt lên tiếng: " Không xong rồi. Ngài cứ bếnàng ấy thế này, nàng ấy không bị người phụ nữ điên cuồng Hạ Chi Lạc lột mấy lần da mới lạ đấy."
Lời Hoa Thanh Thần vừa dứt, Thượng Quan Tầm liền dừng bước, vòng tay bế tôi bất giác siết chặt lại. Hắn cúixuống nhìn tôi, qua ánh mắt ấy tôi không tài nào đọc nổi cảm xúc của hắn hiện giờ. Thượng Quan Tầm lúc này nhướng cao đôi mày, có lẽ hắn đang vô cùng hối hận vì đã cứu tôi. Không cần nói thêm, ba chữ " Hạ Chi Lạc"chẳng khác nào tử huyệt trên người Thượng Quan Tầm , và cả tôi nữa. Tôiđành nhắm nghiền hai mắt lại, quyết không nhìn hắn thêm nữa, chỉ có cách này mới tốt cho cả tôi với hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.