Hạ Trọng Đường thấyvậy khẽ cau mày nói: “Lạc Nhi, con đã gả cho người ta rồi, đã là ngườitrưởng thành, sau này hành sự phải ra dáng người lớn một chút. Đừng cóngang nghạnh như trước kia nữa.”
Thôi xong, bố tôi cũng luôn nói một đống đạo lí lằng nhằng thế này, xem ra Hạ Trọng Đường đúng là quágiống bố tôi, cứ thích hành hạ đôi tai của tôi mãi không ngừng.
“Lạc Nhi, lúc con về đây, thứ cuốn gọn trong miếng lụa là gì thế?”
“Dạ, là một cây đàn thôi ạ.”
“Ừm, xem ra cũng thật có chút tiến bộ rồi, không những biết thưởng thứctranh, lại còn biết học đàn nữa. Trước kia mời bao nhiêu tiên sinh vềdạy cho con, nhưng con không chịu học hành tử tế, khó khăn lắm mới đánhđược đàn tranh. Ừm, lại đây, đánh một khúc cho phụ thân nghe nào, để phụ thân xem kì nghệ của con có phải tiến bộ hay không?”
“Hả?” Tôibỗng quên khuấy mất, Hạ Chi Lạc chỉ biết đánh đàn tranh. Nhưng trình độkhông hề kém như Hạ Trọng Đường nói mà rất tuyệt. Làm sao đây, tôi hoàntoàn không đánh được đàn tranh, hơn nữa lúc này đâu thể nào dựa vào chút kí ức trong đầu mà đánh được?
“Phụ thân, cứ đánh mãi một loạinhạc cụ thế này chẳng hay chút nào. Con đánh cho phụ thân nghe bằng câyđàn mà con vừa mua về nhé, để người xem con gái mình lợi hại thế nào,không phải chỉ biết một loại nhạc cụ thôi đâu!” Tôi hứng thú lấy câyThượng Huyền Cầm trong bọc ra, thử vài âm, sau đó liền ngồi xuống chuẩnbị tấu khúc “Đồng niên” cho Hạ Trọng Đường nghe, nhưng ngay lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-cung-trang-tim-tinh-yeu/41848/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.