Chút trò vặt vãnh này sao có thể qua mặt Alice, trẻ con như tờ giấy trắng không biết ai nhuốm mực đen ra nông nỗi này.
Cô nén tiếng thở dài trong lòng, đi theo đứa trẻ lên cầu thang gỗ.
Thiết kế khoang tàu giống như một ''thành phố nổi khổng lồ'', có vô ngàn trò giải trí tiêu khiển thu hút đứa trẻ. Cứ đi vài bước lại dừng lại một chút ngắm nghía.
Đứa trẻ cầm trên tay một ly kem dừa, hồ hởi: "Mẹ cháu nhất định sẽ thích cô, bà ấy thích nhất người giàu.''
Alice im lặng ngắm đứa trẻ ăn kem.
Miệng nói là lạc đường nhưng rõ ràng dắt tay cô đi vòng vòng, một chút cũng không chùn bước, tựa như nắm rõ nơi này trong lòng bàn tay.
Bạn nhỏ thật ranh mãnh.
Cô càng tò mò không biết cha mẹ đứa trẻ rốt cuộc là người phương nào.
"Đi thôi, muộn rồi!''
…
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, tia sáng mờ ảo lan tỏa khắp nơi chiếu lên tấm lưng rỉ mồ hôi của người đàn ông.
Người phụ nữ dưới thân không ngừng uốn éo thở dốc van xin: "Nghiên, nhanh lên…''
Trịnh Nghiên đè lên người Hứa Dực Tú, một tay bóp chặt eo cô, tay còn lại xoa nắn đóa hoa phía trên. Hạ thân chuyển động ra vào kịch liệt một hồi sau đó âm thanh kìm nén ở cổ họng gầm một tiếng thỏa mãn.
Hứa Dực Tú bị cắm đến mức đầu óc trống rỗng, hai tay gắt gao kéo cổ người đàn ông đến gần. Ả cố gắng ngẩng đầu lên cao, mút lấy đầu lưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879459/chuong-23.html