Áo choàng tắm thắt lỏng lẻo quanh eo, để lộ ra bờ ngực màu đồng rắn chắn. Chân trần chạm vào sàn gỗ lạnh lẽo, từng bước chắc chắn hướng phề phía cửa gỗ.
"Cạch…''
Khóa cửa vừa mở ra một khe hở, ''cục bông'' nhỏ lao vào ôm chặt hai chân hắn, nũng nịu gọi: "Ba ba, con đem bạn mới tới chơi nè!''
Trịnh Nghiên cười nhẹ, ân cần xoa đầu con gái. Trong thế giới vốn tối tăm của hắn, Trịnh Âm là ánh sáng duy nhất vỗ về vết thương sâu trong đáy lòng. So với đứa con trai u ám, ngày ngày tính kế muốn lôi hắn địa ngục, bề ngoài kính cẩn nhưng bên trong sớm chán ghét.
Chỉ có a Âm khiến hắn cảm nhận chút tình thân nồng ấm.
"Mới đây đã quen bạn mới rồi sao?'' Trịnh Nghiên nhấc con gái lên cao, ôm chặt vào lòng khen ngợi: "A Âm nhà chúng ta sau này sẽ là một nhà ngoại giao giỏi.''
Hắn đẩy cảnh cửa gỗ ra hết cỡ mới thấy một bóng dáng nhỏ bé khác nép bên cạnh.
Dưới lớp khăn Kashmir huyền bí che phủ nữa khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt màu nâu hạt dẻ mê đắm lòng người. Khóe mắt nhọn như những lưỡi kiếm nhỏ sắc bén, lấp lánh ánh sáng.
Trịnh Nghiên thoáng thẫn thờ, mọi cảm xúc trên khuôn mặt như bị người ta phong ấn không thể nhúc nhích.
Khi nhìn vào đôi mắt xa lạ đó có cảm giác như bị hút vào một vũ trụ vô tận. Tuy lạ nhưng lại quen thuộc, tựa như đã nhìn thấy nó ở đâu.
Chịu đựng ánh mắt dò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879456/chuong-24.html