Chương trước
Chương sau


Trên hành lang tối tăm không một bóng người, chỉ có chuông đồng bị gió biển đùa giỡn phát ra tiếng ngân vang lên từng nốt nhạc, tựa như nhạc điệu biển cả gửi gắm đến đất trời.

Nguyên Tranh không quay đầu, bước chân nhẹ nhàng tiến về phía trước. Từng bước đi của cô đều trầm ổn, tính toán kỹ lưỡng.

Giống như đêm nay, cô đã kìm chế hận thù bản thân, đây không phải là lúc để lộ thân phận.

Cô muốn bọn họ trả giá, dằn vặt lẫn nhau đến chết.

Thời gian năm năm không thể làm nhạt nhòa ân oán hận thù, ngược lại càng khắc ghi vào xương tủy. Mỗi giây, mỗi khắc đều căn dặn cô không được mềm lòng.

Cô yêu Trịnh Nghiên nhưng càng hận hắn hơn ai hết.

Khi người đàn ông giơ tay ra trước mặt, thật giống lần đầu gặp gỡ Nghiên. Hắn cũng dịu dàng bắt lấy tay cô chào hỏi.

Giờ đây, cô chỉ thấy buồn nôn, đôi tay ghê tởm đó gợi về chuyện quá khứ.

Ngài Trịnh đáng quý đã dùng chính đôi tay mình dâng thuốc độc đến miệng cô, chính hắn đã lái xe đâm chết Bích Giản.

Nguyên Tranh đứng một mình trên lan can bỏ mặc tất cả xa hoa trên tàu, rũ mắt nhìn xuống đáy biển.

"Bích Giản, tro cốt của cậu trôi về đâu?''

"Có khi nào rải rác khắp đại dương.''

Ngày đó, ông trời cho cô một cơ hội sống, đổi lại cái chết Bích Giản. Trôi dạt trên biển suốt một đêm, vô tình được một thương nhân Ấn Độ cứu giúp. Ban đầu, ông định đưa cô đến khu chợ nô lệ, may có bà nội cứu giúp, nói muốn đưa người về ốc đảo Anaman chăm sóc tuổi già của mình.

Bà nội thương xót nhận cô làm cháu gái, giữ lại bên mình.

Đến đại dương còn muốn cô sống tiếp, vậy Nguyên Tranh này sẽ ráng sống thật tốt.

Phía sau cô là ánh đèn rực rỡ đủ sắc màu, những giai điệu âm nhạc sôi động vang lên, tạo nên một không gian cuồng nhiệt và phấn khích. Các hành khách trên tàu mang theo những trang phục rộng lẫy, kiêu sa, mỉm cười giả tạo với nhau. Họ xoay tròn nhảy nhót theo nhịp điệu, từ những trò chơi nhảy múa, cho đến các trò may rủi, thậm chí có người vừa mới mất một căn biệt thự ở Lam Thủy Viên.

Nhưng người đàn ông đó vẫn cười bất cần đời, không lộ chút tiếc nuối. Tựa như bố thí một món đồ chơi rẻ tiền cho người khác.

Đây chính là thú vui tiêu khiển của đám người giàu.

Tiếng cười nói vang khắp không gian, các loại cocktail và rượu vang không ngừng dâng lên. Các khách mới cùng nhau nâng ly, chúc mừng chuyến tàu sắp trở về Đế Đô an toàn.

Bữa tiệc trên tàu diễn ra náo nhiệt, chỉ có một người cô độc đứng xoay lưng với mọi người. Đáy lòng không ngừng rỉ máu, tự hỏi bản thân có đủ sức lực đấu lại bọn họ không?

Một đứa trẻ xa lạ xuất hiện bên cạnh không biết từ lúc nào, trên giỏ đầy ắp sắc hoa, tỏa hương nồng nàn, đứa trẻ níu váy cô, nhỏ giọng: "Tiểu thư, hoa này tặng người.''

Nói xong, cô bé chỉ tay về hướng đông.

Người đàn ông ''chủ mưu'' kia đứng giữa bữa tiệc vô cùng nổi bật, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt anh tuấn nâng ly rượu vang làm tư thế mời nhập tiệc, ánh mặt gợi đòn bày ra dáng vẻ hoa hoa công tử, lưu manh nhất vùng.

Mấy trò trêu gái này cô đã thấy nhiều, nhưng không ngờ lần này lại tới lượt mình.

Ngón tay trắng nõn nhận lấy bông hoa hồng xoay nhẹ trong tay, vài gai nhọn chưa được tỉa sạch đâm vào da thịt. Nếu là năm năm trước cô đã nôn mửa khắp nơi nhưng giờ đây đến cái chết cũng từng trải qua thì bóng ma tâm lý có là gì?

Hai nỗi sợ hãi lớn nhất đều đang ở trước mặt.

Hoa hồng đỏ rực.

Đại dương đen kịt.

Nhưng nó không còn khiến trái tim cô thắt chặt, đã không còn sợ hãi sao không tiếp tục tiến về phía trước.

Cô vung tay ném cánh hoa hồng ra xa, rất nhanh đã bị gió mang đi, rơi xuống mặt nước. Màu đỏ như máu hòa quyện với nước biển tối tăm như một bức tranh u ám. Hoa hồng là ''chủ thể'' rất nhanh đã bị những thứ xung quanh nuốt chửng.

Nếu không đủ mạnh cô cũng giống đóa hoa hồng xấu số kia.

Tay nâng ly rượu của Tả Tri Thành cứng đờ nhìn hành động dứt khoát phía xa. Anh nhấp một ngụm rượu, ánh mắt khóa chặt cô gái, khóe môi bất giác nở nụ cười.

Khác với những cô gái xum xuê, cố gắng tiếp cận anh thì người kia có vẻ ''khinh thường'' không thèm nhìn lấy một lần.

Trong lòng nỗi lên một trận sóng ngầm.

Tò mò.

Thú vị.

Người trên đời này ai không thích hắn chứ?

Bọn họ dám không thích Tả Tri Thành sao?

Anh đặt ly rượu trên bàn, nhấc bước chân sáng khoái định tiến về phía boong tàu đã bị mây móng vuốt đỏ giữ lại.

"Thành, anh định đi đâu?''

"Đã nói đêm nay chơi với tụi em mà!''

"Chúng ta còn chưa nói chuyện xong…''

Vô số giọng điệu nũng nịu vang lên mời gọi nhưng không khơi lên hứng thú ngược lại khiến anh chán ghét, Tả Tri Thành bị ''trói chặt'' chân có chút bất mãn, lông mày nhíu lại. Nhưng bề ngoài vẫn giữ bộ dáng quý ông, cụng ly rượu với tất cả cô gái vây xung quanh.

Rất nhanh quỹ đạo bữa tiệc trở về như cũ.

Náo nhiệt.

Cuồng loạn.

Bắt đầu thác loạn.

Vô số đường cong mềm mại dán chặt vào người Tả Tri Thành, nhưng hắn không bận tâm.

Tia hứng thú nơi đáy mắt đã chuyển sang nơi khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.