Trên hành lang tối tăm không một bóng người, chỉ có chuông đồng bị gió biển đùa giỡn phát ra tiếng ngân vang lên từng nốt nhạc, tựa như nhạc điệu biển cả gửi gắm đến đất trời.
Nguyên Tranh không quay đầu, bước chân nhẹ nhàng tiến về phía trước. Từng bước đi của cô đều trầm ổn, tính toán kỹ lưỡng.
Giống như đêm nay, cô đã kìm chế hận thù bản thân, đây không phải là lúc để lộ thân phận.
Cô muốn bọn họ trả giá, dằn vặt lẫn nhau đến chết.
Thời gian năm năm không thể làm nhạt nhòa ân oán hận thù, ngược lại càng khắc ghi vào xương tủy. Mỗi giây, mỗi khắc đều căn dặn cô không được mềm lòng.
Cô yêu Trịnh Nghiên nhưng càng hận hắn hơn ai hết.
Khi người đàn ông giơ tay ra trước mặt, thật giống lần đầu gặp gỡ Nghiên. Hắn cũng dịu dàng bắt lấy tay cô chào hỏi.
Giờ đây, cô chỉ thấy buồn nôn, đôi tay ghê tởm đó gợi về chuyện quá khứ.
Ngài Trịnh đáng quý đã dùng chính đôi tay mình dâng thuốc độc đến miệng cô, chính hắn đã lái xe đâm chết Bích Giản.
Nguyên Tranh đứng một mình trên lan can bỏ mặc tất cả xa hoa trên tàu, rũ mắt nhìn xuống đáy biển.
"Bích Giản, tro cốt của cậu trôi về đâu?''
"Có khi nào rải rác khắp đại dương.''
Ngày đó, ông trời cho cô một cơ hội sống, đổi lại cái chết Bích Giản. Trôi dạt trên biển suốt một đêm, vô tình được một thương nhân Ấn Độ cứu giúp. Ban đầu, ông định đưa cô đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879455/chuong-25.html