Cảm nhận có thứ gì đó mãnh liệt như gai nhọn chĩa vào gáy, Trịnh Nghiên nhẹ quay đầu, nói với giọng dửng dưng: ''Cô có tố chất động vật săn mồi lắm đó.''
"Hả?'' Hứa Dực Tú ở đầu giây bên kia không nghe rõ lời hắn nói, nhấn nút mở loa âm thanh: "Nghiên…''
"Tôi có chút việc, chiều sẽ trở về nhà với em.''
Hắn cất điện thoại vào túi áo, con ngươi tập trung vào cô gái trẻ trước mặt, vẫn là cảm giác quen thuộc đó, khiến hắn khắc khoải, day dứt từng hồi. Chỉ cần gặp Alice hắn lại nhớ đến Nguyên Tranh…
Có thể, đây chỉ là trùng hợp. Là hắn nhớ thương Nguyên Tranh tột độ đến mức gặp một người lạ có hai phần giống thôi đã khiến nỗi đau giấu kín bấy lâu trở nên âm ỉ, muốn phun trào.
Hai tay Trịnh Nghiên đút túi quần dựa vào lan can, chờ đợi câu trả lời.
''Tôi chỉ mới đến thôi.'' Nguyên Tranh giải thích: "Không cố ý nghe lén, càng chưa nghe gì hết.''
Trịnh Nghiên cười nhạt: "Đùa tiểu thư thôi, chỉ là vui đùa mấy câu với vợ, không phải bí mật gì lớn.''
"Có một gia đình hạnh phúc là giấc mộng đời người, ngài Trịnh thành công rồi!'' Giọng cô ngày càng nhỏ dần, khóe mắt có chút cay xòe.
Niềm hạnh phúc của một người đàn ông là gì?
Có vợ đẹp, con ngoan, gia đình êm ấm. Trịnh Nghiên đều có đủ, hắn có một cuộc sống như người bình thường nhưng lại không giống lắm.
Tham vọng ẩn nấp không ngừng sục sôi, dần dần trỗi dậy khiến hắn phá nát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879434/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.