"Đấy là đối tác làm ăn của cửa hàng miễn thuế, một phần tư hàng hóa ở đây đều từ Duyên Lạc.'' Chỉ góp một phần nhỏ nhoi, Duyên Lạc là cái thá gì, nếu không phải muốn dùng cửa hàng miễn thuế làm bẫy, cô còn lâu mới hợp tác với bọn họ.
Tả Tri Thành khịt khịt mũi: "Tôi cũng có thể giúp em phủ đầy hàng hóa ở đây.''
Nguyên Tranh nhìn sườn mặt anh ngẩn người, trong đáy mắt đều là anh.
Nhưng cô không tin, giữa biển người xa lạ đến với nhau không phải vì ông trời tác hợp mà là vì lợi ích cá nhân. Tả Tri Thành chịu ra sức giúp đỡ, chắc chắn muốn thứ gì đó trao đổi.
Giữa cô và anh không quan hệ, càng không có thứ gì liên kết với nhau.
Nhả ra mấy lời nói êm tai đó muốn gạt cô.
Nguyên Tranh không tin.
Cô không tin tưởng bất kỳ ai trên đời này, chỉ có dựa vào bản thân mới trường tồn vĩnh viễn.
"Không cần.'' Nguyên Tranh nói thẳng câu trả lời.
Nói xong, cô dứt khoát quay lưng đi mặc kệ cái đuôi nhỏ rối rít đằng sau.
"Nghĩ lại đi.''
"Không nghĩ.''
''Chỗ tôi có bình sứ tráng men mấy ngàn năm trước, lấy không?''
"Đến cửa hàng đồ cổ mà quảng cáo.''
Tả Tri Thành theo cô vào tận bàn trà, thản nhiên ngồi bên cạnh, hai chân vắt chéo như ông chủ, hất cằm nhìn hai cha con nhà họ Trịnh.
Không biết nên giận hay nên cười nữa, Nguyên Tranh đánh lên bắp đùi đối phương: "Ngồi cho đàng hoàng.''
"Hừ!'' Tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879435/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.