Trịnh Nghiên dắt con gái đi, bỏ mặc Hứa Dực Tú ở cổng soát vé.
Cả khuôn mặt dần trở nên vặn vẹo, không kìm được cảm xúc đập mạnh vào cửa kính thu hút sự chú ý những người xung quanh. Ả biết mình làm ra hành động mất hết mặt mũi nên nhanh chóng rời đi.
Ả đi rất xa, chỉ muốn đến nơi không có một bóng người để phát tiết. Hứa Dực Tú đi vào lối mòn hẻo lánh sau khu công viên, vượt qua rào chắn cửa biển.
Chiều tà, tia nắng ngày càng ít ỏi chiếu rọi xuống những bước chân in sâu vào cát mịn. Gió nhẹ thổi bay lọn tóc dài, che phủ tầm nhìn.
Thật chướng mắt.
Vốn dĩ, Hứa Dực Tú không thích kiểu tóc dài, càng không thích màu đen đơn điệu. Thời trẻ, ả từng ngông cuồng nhuộm đủ màu tóc, tạo đủ phong cách hoang dã. Cứ nghĩ, sau này vẫn tiếp tục sống như thế…
Kiêu ngạo.
Tùy ý.
Nhưng một lần Trịnh Nghiên vu vơ nói thích tóc đen ả liền nhuộm đen suốt năm năm.
Ả thu liễm tất cả móng vuốt, trở thành một người vợ tốt, mẹ hiền. Càng sống chung, ả nhận ra bản thân ngày càng giống Nguyên Tranh, Nghiên muốn ả trở thành bản sao cô ta.
Hứa Dực Tú cắn răng chịu đựng bao nhiêu năm.
Kết cục, chẳng giữ được trái tim Trịnh Nghiên.
Ả không can tâm tình nguyện thừa nhận mình đã thua.
Những lúc bị xua đuổi, Hứa Dực Tú thường chạy ra biển Nam Hà, nơi Nguyên Tranh gieo mình xuống. Chỉ có cách đó mới khiến trái tim lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879433/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.