Ánh sáng mờ ảo từ đèn chùm kiểu Pháp, mạ vàng chiếu rọi lên khuôn mặt nhợt nhạt. Đôi mắt Nguyên Tranh tĩnh mịch, đầy u tối, lấy hết dũng cảm ngẩng đầu đối diện ánh mắt Trịnh Nghiên: "Tại sao lại chọn cháu?''
"Vì lợi ích.'' Trịnh Nghiên đặt tách trà lên bàn, bình thản nói: "Nhìn vào sự đối lập giai cấp của chúng ta, em nghĩ xem, người dân khắp Đế Đô sẽ nghĩ về tôi như thế nào?''
Trong đầu Nguyên Tranh trống rỗng, sớm tối chôn vùi trong đống chén bát khiến đầu óc cô dần mụ mị. Cô căn bản chỉ biết ngài Trịnh muốn cưới cô về làm vợ, đổi lại viện phúc lợi được tiếp tục hoạt động. Nhưng đây là chuyện riêng giữa họ, đâu có liên quan đến người dân Đế Đô.
Nguyên Tranh ngập ngừng hai giây rồi lắc đầu, cô ngẩng đầu lên chờ mong câu trả lời.
Ánh mắt Trịnh Nghiên tối lại, ông không vui.
"Tôi sắp tranh cử chức thị trưởng thành phố, cưu mang một kẻ mồ coi, không rõ nguồn cội. Trong lòng họ sẽ nghĩ tôi căn bản không quan tâm đến giai cấp, vươn tay giúp đỡ tầng lớp thấp của xã hội. Vỏ bọc cô bé lọ lem của em vừa hay giúp tôi hoàn thành bức tranh đẹp.''
Hơi thở Nguyên Tranh như ngưng lại, vùi cằm trong khăn len quàng cổ, bao bọc nửa khuôn mặt u buồn như một điểm tối trong bức tranh trầm lắng. Khăn len để giữ ấm, giờ đây nó như vỏ bọc bao trùm, che khuất cảm xúc.
"Người đời mà, đều thích những thứ không thực, mơ mộng hão huyền.''
Một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2877684/chuong-5.html