Hứa Dực Tú khăng khăng ở đây mình chỉ quen biết ngài Trịnh nên nhất quyết chọn phòng ngủ sát phòng vợ chồng hai người.
Trong lòng Nguyên Tranh tự an ủi chính mình, khép mắt mặc cô ta làm càn.
Ả dường như xem mình là chủ biệt thự, tùy ý sai bảo người làm. Quần áo trên người ngày càng ít vải, bộ ngực sữa như sắp nhảy ra khỏi áo.
Chiều tà, bàn gỗ nhỏ đặt giữa vườn hoa hồng, đặt đầy đủ trà cụ và đĩa bánh hoa hồng trắng.
Hứa Dực Tú ngồi trên cao chỉ tay năm ngón: "Nhanh tay lên, chưa ăn cơm sao?''
"Đặt đĩa bánh bên trái đi, thôi nhanh cất vào trong góc đi. Ai lại làm bánh màu trắng, như dâng cho người chết, xui xẻo.''
Người làm trong nhà đều lớn tuổi, có khi còn đủ tuổi làm mẹ ả. Trước giờ chưa từng bị bà chủ trách móc nay lại bị cô gái chưa rõ thân phận sai khiến, không nhịn được sững người nhìn vị khách xa lạ.
Quét một lớp màu đỏ lên móng tay, mùi sơn móng thoang thoảng trong không khí nhanh chóng bị hương hoa hồng trong vườn đàn áp, cắn nuốt, nhanh chóng tiêu tan.
Gió chiều nhanh chóng hong khô nước sơn móng, Hứa Dực Tú đi thẳng vào phòng làm việc Trịnh Nghiên, tự cho mình cái quyền không cần gõ cửa. Ả tự cho mình cái quyền đó là vì…
Lần trước ả khiêu khích vùng hạ bộ đối phương không khước từ ngược lại có vẻ rất tận hưởng.
"Nghiên, anh tỉnh bỏ bê người ta một mình cô đơn sao?'' Tay của Dực Tú lả lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2877685/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.