"Người đã chết nhắc làm gì?'' Trịnh Nghiên lắc nhẹ ấm trà, đổ một giọt mật ong từ từ vào, hương thơm thanh mát lần nữa lan tỏa trong không khí đối nghịch với mùi thuốc súng của thiếu niên.
Thiếu niên có vẻ không phục, đứng thẳng người dậy rống lớn: "Mộ mẹ tôi còn chưa mọc cỏ, ông đã đem người phụ nữ khác về. Trịnh Nghiên, con người ông đúng là lòng lang dạ sói.''
Trịnh Nghiên không tức giận, ngược lại bắt chéo chân nhìn đứa con trai ngỗ nghịch, khóe miệng không ngừng nhếch lên như đang xem trò cười.
"Rốt cuộc ông đã làm sai chuyện gì với mẹ khiến chính bản thân mình không dám đến trước mộ bà ấy, đến mức sai người cất hết di ảnh của mẹ?'' Uất ức trong lòng dần tích tụ, Trịnh Tú đập mạnh quả bóng trên tay xuống đất phát ra tiếng ''bang'' chấn động.
Nguyên Tranh giật mình, bả vai run rẫy, co rúc vào khăn choàng.
Chỉ cần ngồi yên một chỗ, bọn họ sẽ nghỉ cô chỉ là cục đá ngồi giữa đường không cần lưu tâm.
Nhưng không…
Quả bóng đập mạnh xuống sàn nhà nảy lên cao, va chạm mạnh vào đèn chùm khiến các đèn nhỏ ma sát vào nhau, rung rắc dữ dội.
Ngay khi cô ngẩng đầu lên, bóng đèn phát ra tiếng vỡ vụn, ánh sáng chói lóa cắt qua mắt mình. Nguyên Tranh chưa kịp tỉnh táo đã bị người đàn công cao to kia tàn bạo kéo mạnh cổ tay vào lòng ngực ấm áp. Hơi thở thoảng nhẹ mùi lá trà tựa hương hoa đồng nội thêm chút mật ngọt phủ lên đỉnh đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2877683/chuong-6.html